Vân Hoàng có đại lượng điểm cống hiến trong tay liền không cần cố kị nữa, trực tiếp tiến vào nơi trưng bày những ngọc giản cao cấp nhất kia.
Đó là một gian phòng nhỏ, chỉ có diện tích ước chừng mấy trăm trượng vuông lớn nhỏ.
Vân Hoàng không biết rằng, muốn tiến vào nơi đây không chỉ cần điểm cống hiến cho tông môn, mà cần phải có thân phận đặc thù hoặc được cao tầng như tông chủ hay phủ chủ cho phép tiến vào.
Vị trưởng lão trông giữ Tàng Thư Các cảm nhận được trận pháp trông giữ lay động liền trong nháy mắt bộc phát, nhưng đột nhiên lão lại ngẩn ra.
“Được trận pháp chấp nhận?”
Không khó hiểu nếu lão ngẩn ra, bởi vì những ai được trận pháp chấp nhận đều có thân phận hiển hách trong tông môn, thấp nhất cũng là đệ tử trân truyền của phủ chủ. Những người đó trong tông môn ai ai cũng biết, nhưng mà vừa nãy không có ai trong diện nhận biết cả, làm sao lão lại không ngạc nhiên.
Nhưng mà được trận pháp chấp thuận cho phép tiến nhập chứng tỏ đối phương thân phận cũng vô cùng hiển hách, lão cũng không dám điều tra.
Vân Hoàng vừa bước vào trong căn phòng cuối Tàng Thư Các thì cảm nhận được một luồng kình lực kinh khủng đảo qua mình. Hắn cảm nhận được nguy hiểm, toàn thân căng ra, muốn vận sức thoát khỏi chỗ này, nhưng phảng phất như chìm trong vũng bùn đồng dạng, càng cử động càng khó thoát ra.
Hắn trong đầu thầm nghĩ, đây là Tứ cấp trận pháp! Hơn nữa có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-chi-chu/2448087/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.