Chương trước
Chương sau
Sau khi công bố tất cả những điều luật cần thiết, Nguyên Thạch Hầu trở lại vị trí của mình, gật đầu ra lệnh được phép bắt đầu khảo hạch vào Càn Thương viện. Vị chấp sự hô to.

”Bắt đầu đi.”

Khảo hạch cửa ải đầu tiên chính là trắc thí linh căn.

Linh căn chính là căn nguyên của tu sĩ, không có linh căn thì không cách nào câu thông với thiên địa tu luyện được.

Linh căn rất nhiên có phân chủng loại. Phổ biến nhất chính là ba loại Nguyên linh căn, Thuần linh căn cùng Phàm linh căn.

Nguyên linh văn là loại linh căn mang cho mình các nguyên bản thuộc tính như Kim, Mộc, Thuỷ, Băng, Hoả... Nguyên linh căn mỗi người không chỉ sở hữu riêng một thuộc tính mắt còn pha tạp nhiều thuộc tính khác nhau.

Phàm linh căn trên cơ bản cũng chính là Nguyên linh căn, nhưng nguyên bản thuộc tính trong đó quá thấp, vì vậy mới được đặt một chữ phàm. Những tu sĩ có phàm linh căn nếu không có cơ duyên thì dùng cả đời tu luyện cũng chỉ có thể bồi hồi ở Luyện Khí cảnh.

Thuần linh căn cũng là bá đại nhất một trong, tu luyện làm ít công to, trong cơ thể gần như không có tạp chất tồn tại. Hơn nữa thuần linh căn còn có ngộ tính cực cao, đơn giản như con cưng của thiên địa. Cảm ngộ thiên địa cũng cực kì mạnh mẽ.

Bất quá, Thuần linh căn quá mức quý hiếm, dù là trên toàn Vĩnh Lạc đại lục cũng vượt không quá ba chữ số. Đừng nghĩ hai trăm là nhiều, tu sĩ ở trên đại lục nhiều đến ức vạn người, vài trăm trong đó căn bản là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Ngoài lề, linh căn tất nhiên cũng có chia độ mạnh yếu, còn chia như thế nào thì tuỳ vào thứ đo lường linh căn đó như thế nào.

Có tổng cộng chín cái cột trụ, ở giữa chúng là một cái bệ làm từ khoáng thạch, trên thân có khắc phù văn. Người đầu tiên đi lên đặt tay lên trên bệ đó, vận chuyển linh lực. Phù văn rục rịch, kết nối cùng chín cái thạch trụ

Phù văn trên thạch trụ thứ nhất sáng lên, sau đó thạch trụ thứ hai cũng dần sáng lên. Lan tỏa đến cái khác thạch trụ. Cuối cùng đến giữa chừng cái thạch trụ thứ tư thì dừng lại, không có tiếp tục tiến lên.

Vị chấp sự thần thức dò xét vào hơi thở, sau đó mới công bố.

”Phong, Hỏa, Mộc linh căn bốn trụ rưỡi, thông qua!”

Thiếu niên vừa đi lên kia thần thở phào một tiếng sau đó quay xuống, hưng phấn khó có thể che dấu.

Theo trắc thí cấp độ, ít nhất phải đạt tới bốn trụ linh căn mới qua được vòng này. Tiến nhập vào vòng khảo hạch tiếp theo.

Lần lượt những người trẻ tuổi cũng tiến lên khảo thí linh căn chính mình.

”Kim, Thổ linh căn bốn trụ sáu, thông qua!”

”Hỏa, Thổ, Kim linh căn bốn trụ ba, thông qua!”

”Thuỷ, Mộc linh căn bốn trụ chín, thông qua!”

Thiên phú lần này cũng không coi là tệ, có một vài người đã đạt tới năm trụ linh căn, chỉ cần đầu đủ bồi dưỡng thì trở thành Thông Linh cảnh hậu kì cũng không quá mức khó khăn.

Cuối cùng cũng đến lượt Nguyệt Nha.

Vân Hoàng truyền âm.

”Nha nhi, thiên phú không tốt cũng không cần cưỡng cầu.”

Nguyệt Nha chỉ gật đầu nhẹ, nàng biết đây là sư tôn muốn nàng tự tin vào bản thân.

Nguyệt Nha hít một hơi dài, bước lên thạch trụ khảo thí. Nguyệt Nha xuất hiện khiến rất nhiều người ngạc nhiên. Cũng phải thôi, ở đây những người nhỏ tuổi nhất cũng đã là mười hai, mười ba tuổi, mà nàng mới chỉ có chín tuổi. Hơn nữa nàng so với những cái sáu, bảy tuổi tiểu hài tử cũng chỉ lớn hơn có chút ít, nhầm lẫn là kiện bình thường sự tình.

Chấp sự tuy biết là Nguyệt Nha độ tuổi quá nhỏ, nhưng không có quy định niên kỉ nhỏ không được phép tham gia nên cũng đành chịu.

Nguyệt Nha đặt tay lên bệ đá, linh lực chậm rãi vận chuyển. Kinh ngạc thay, phù văn rực sáng chói mắt, chỉ một vài hơi thở, cây thạch trụ thứ nhất lấy tốc độ lôi đình thắp sáng.

Tất cả tròng mắt đều suýt chút nữa lòi ra, tốc độ này, trước giờ họ chưa từng thấy một lần nào.

”Nhanh như vậy liền thắp sáng thạch trụ thứ nhất?!”

”Kinh khủng a! Dù là những cái kia năm trụ căn cốt cũng kém không chỉ mười lần!”

”Đây rốt cuộc là thiên tài của thế lực nào, sao ta chưa từng thấy qua?”

”Nàng niên kỉ quá nhỏ, xem chừng là bị giữ kín đã lâu, đến khi Càn Thương viện chiêu sinh mới đi ra.”

Tất cả đều bàn tán xôn xao, những đạo sư của Càn Thương viện cũng rục rịch không kém.

Oanh oanh oanh

Ngoài sức tưởng tượng của mọi người là, Nguyệt Nha lại vẫn chỉ mấy hơi thở thời gian, thắp sáng lên thạch trụ thứ hai. Còn chưa hết, nàng lấy thế như chẻ tre, chỉ trong ít phút cây thạch trụ thứ tư đã bị thắp sáng gần hết.

Những người lúc trước khảo hạch khi đến bốn trụ cực hạn cũng cảm thấy áp lực lớn, cho dù là linh căn năm trụ cũng không khác biệt là bao. Nhưng đối với Nguyệt Nha mà nói thì không có chút nào ngăn cách, đột phá đến năm trụ dường như uống nước ăn cơm đồng dạng, không có nửa điểm miễn cưỡng.

So với những người cố sức mới đạt đến năm trụ thiên phú căn bản không phải một cái cấp bậc.

Mà Nguyệt Nha vẫn không có dừng lại ý tứ.

Trụ thứ năm qua.

Trụ thứ sáu qua.

Trụ thứ bảy qua.

Trụ thứ tám qua.

Đến đỉnh cao của thạch trụ thứ tám thời điểm, Nguyệt Nha cuối cùng mới thui một tia áp lực, nhưng cũng chỉ có thể ngăn trở nàng một hơi thở mà thôi.

Oanh!

Một tiếng oanh động lớn, thạch trụ thứ chín được thắp sáng, hoá thành quang trụ trong chốc lát.

Tất cả đều điên rồi, thắp sáng chín cái trắc thí trụ, từ lúc Nguyên Hạo Quốc được lập nên cũng chưa từng thấy qua.

Ngay cả Đại Hoàng tử Nguyên Thạch Hầu, được cho là có thiên phú mạnh nhất từ trước đến giờ của Nguyên Hạo Quốc bất quá cũng chỉ thắp sáng đến tám cái thạch trụ đỉnh cao mà thôi.

”Tốt, tốt, tốt!”

Mấy vị Càn gia võ tướng không biết nói gì hơn ngoài một chữ tốt. Các đạo sư cũng hội đỏ mắt điên cuồng, quyết muốn thu Nguyệt Nha vào tay.

Đứng trước kết quả này, Nguyệt Nha nàng ngoài mặt vẫn bình tĩnh lãnh đạm, những trong lòng thì phát run lên, nàng cả đời này cũng là lần đầu tiên hưởng thụ cái cảm giác “vạn chúng chú mục”. Nhất thời cứ đứng đơ ra đấy.

Sư tôn đáng kính Vân Hoàng đã dạy nàng rằng, trong mọi tình huống luôn phải tỏ ra bình tĩnh, đặc biệt lúc này càng không thể thất thố. Nói trắng ra ý của Vân Hoàng là phải tỏ ra nguy hiểm, sâu không lường được.

Những vị võ tướng nhìn vậy càng là thuận mắt, người này tư chất không những cao, tâm tính cũng viễn siêu cùng tuổi. Đáng giá bồi dưỡng.

Kết quả càng không cần phải nói, Nguyệt Nha trực tiếp bỏ qua thứ hai khảo hạch, trở thành vị trí đầu.

Đứng trên bậc cao, nhìn vô số ánh mắt ngưỡng mộ hướng về mình, Nguyệt Nha không tìm thấy thân ảnh đấy.

Nàng trong lòng buồn, nhưng nàng không có trách sư tôn.

Nếu không có Vân Hoàng, có lẽ giờ đây Nguyệt Nha nàng đã trở thành một cái xác lạnh lẽo. Nàng lấy quyền gì mà trách hắn chứ?

Đột nhiên, trong đầu Nguyệt Nha vang lên tiếng truyền âm mật.

”Nha nhi, khi thực sự cần thiết hãy mở nhẫn trữ vật của mình ra.”

”Nên nhớ, đừng có dây vào các phe phái.”

”Ở trong Càn Thương viện hãy hảo hảo tu luyện, đừng quên mài luyện chính mình.”

”Nha nhi, chúng ta sẽ gặp lại, tại Nguyên Đế Cổ Mộ.”

Nguyệt Nha không nói gì, nhưng vành mắt đã có chút đỏ.

Nàng dụi dụi mắt một cái, Nguyên Đế Cổ Mộ cái danh tự này, nàng nhớ kĩ rồi.

...

Vân Hoàng lúc này đã rời đi khá xa.

Sống cùng một cái đệ tử khiến hắn rất vui vết, so với lúc trước tĩnh mịch thì tốt hơn nhiều.

Nhưng mà để bảo vệ Nguyệt Nha, hắn chỉ có thể rời xa nàng.

Vân gia thế lực quá mức lớn, dùng hắn một mình, lại phải bảo vệ một cái đệ tử thì chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Vân Hoàng thỉnh thoảng lại có một ý nghĩ khiến hắn cười nhẹ.

Sau này dù cho hắn có tu luyện đến cấp bậc nào, có lẽ sẽ không bao giờ bỏ được “phàm” trong tâm trí mình nữa.

Vân Hoàng đi ra khỏi Vương Đô, Nguyên Đế Cổ Mộ mở ra còn ba năm thời gian, hắn có ở lại đây cũng vô dụng.

Trong ba năm thời gian này Vân Hoàng phải cố gắng tận lực đem tu vi đề thăng, nhưng trước đó hắn phải giải quyết một chuyện đã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.