Vân Hoàng thẳng hướng mười luồng khí tức đó mà tiến tới. Nhóm người kia thần thức cũng lập tức nhận ra hắn tiếp cận. Một đại hán có vẻ là người đứng đầu, tu vi đã là Thông Linh cảnh nhị cấp đỉnh phong, khí tức so với Lăng gia Lăng Viễn Trình cũng không kém là bao, bên cạnh y còn có hai Thông Linh cảnh nhị cấp nữa, cả hai đều là sơ kì, còn lại tất cả đều là Thông Linh cảnh nhất cấp sơ kì hoặc trung kì.
“Dường như Lộc Chi Các đã đem chín phần cường giả ra đuổi giết ta, thù cũng quá dai đi.”
Hắn rời bỏ đây rồi, sinh ý cũng coi như vứt lại cho bọn hắn, còn hai cái gã Thông Linh cảnh bị hắn giết rõ ràng đối với hắn động thủ trước.
Trên thế giới này quả thật vẫn tồn tại rất nhiều kẻ đầu heo không hiểu đạo lí.
Vân Hoàng thở dài, ngữ khí phiền não nhưng trong đó lại có một ít châm chọc. Lộc Chi Các a, thiên đường có lối người không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào.
”Nếu các ngươi đã có lòng như vậy thì Vân Hoàng ta không thể không tiếp đón thật tốt.”
Đại hán kia thần thức mạnh nhất cả nhóm tu sĩ, phát hiện ra Vân Hoàng về sau liền cười lạnh, cho là Vân Hoàng thúc thủ chịu trói liền kiêu ngạo.
”Vân, ta phân lượng ngươi tự đầu thú, tự đoạn một cánh tay, giao ra nhẫn trữ vật, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Vân Hoàng kém chút nữa trật chân, gia hỏa này đầu óc chả lẽ là heo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-chi-chu/2447985/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.