Vân Hoàng con mắt giật giật liên hồi, hết nhìn Nguyệt Nha đang khóc nức nở trong bụng lại nhìn... cái bàn cúng kia. Ngữ khí run rẩy.
”Nha nhi... con sao lại...”
”Oa oa oa oa!!!”
Tiếng khóc của Nguyệt Nha nhanh chóng át đi câu hỏi của Vân Hoàng. Khi sư phụ bỏ nàng lại một mình trong lòng nàng rất là giận dỗi, nhưng khi nhìn thấy sư phụ chiến đấu ác liệt như vậy, Nguyệt Nha nhận ra hoá ra sư phụ còn khổ hơn nàng nhiều lắm. Khi sư phụ biến mất sau cánh cửa kia, nàng sợ đến mức khóc nấc lên, thậm chí cả bàn cúng cũng lập.
”Nha nhi, sư tôn không có sao.”
Đồ nhi ngoan, ta còn trẻ, con lập cho ta bàn cúng này sợ rằng ta sẽ tổn thọ đấy.
”Sư tôn, một ông lão đã cho dạy cho con cái này hay lắm!”
Nguyệt Nha niệm tâm pháp, hai tay nhỏ kết pháp ấn, một cái ấn màu xanh lam xuất hiện.
Vân Hoàng ngạc nhiên, thủ pháp kết ấn này thập phần tinh diệu, chỉ sợ rằng đẳng cấp của bộ pháp quyết này cũng không nhỏ. Hắn nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ tới bạch y lão nhân kia, Nguyệt Nha vậy mà lại nhận được truyền thừa của lão?
Vân Hoàng cảm thấy mừng thay cho tạo hoá của Nguyệt Nha, công pháp do một lão già ít nhất cũng là Ngưng Niệm cảnh chắc chắn so với Lục Linh Hành Quyết của Lam Anh tán nhân thì mạnh hơn nhiều lắm.
Nhưng dù có mạnh đến như thế nào, hắn cũng không có tồn tại dị tâm gì cả, đơn giản vì hắn tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-chi-chu/2447956/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.