Vân Hoàng trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lạc lõng trong một vùng không gian rộng lớn.
Nơi đây tối tăm vô cùng, chỉ được chiếu sáng bằng rất nhiều những mảnh sáng nhỏ bé như hạt cát, trăm tỉ ức ức vạn hạt sáng đó phân tán ra khắp không gian, lung linh huyền ảo, tựa như bầu trời đầy sao trên kia.
Vân Hoàng hắn giống như một nhà lữ hành, trôi từ nơi này sang nơi khác.
Hắn không biết nơi đây là nơi nào, không biết rằng đây là thực hay vẫn là ảo, không biết rằng sau khi toà hắc tháp nổ tung hắn đã chết hay là chưa, nhưng hắn biết hắn vốn dĩ đã buông bỏ rất cả, nhưng ý chí cầu sinh lại như một ngọn tàn hỏa trong trời đêm đầy tuyết, dù cho lạnh đến mức nào, tuyết có dập tắt nó bao lần đi nữa, thì vẫn còn một tia hỏa diễm, kiên cường bán trụ.
Là do hắn vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ sự sống, hay là do những giọt lệ của Lục Thi Y?
Hắn không biết.
Vân Hoàng lúc này cũng không lơ đãng trôi lang thang nữa. Hắn dừng lại trong một khoản không, làm tư thế xếp bằng ngồi xuống.
Việc hắn có thể làm lúc này là liên tục thôi diễn và tu luyện Thần hồn chi pháp.
Đây là một môn cực kì quái đản công pháp tu luyện, không chỉ có thể hấp thu gần như mọi dạng tinh thần chi lực vô chủ trong thiên địa, mà còn có thể vận dụng thức hồn chi lực chiến đấu giống như linh lực hay cương nguyên.
Thức hồn cùng hồn hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-chi-chu/2447917/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.