Có lẽ do tích lũy quá nhiều mệt mỏi mà lần này hắn ngủ rất sâu, đã một ngày một đêm vẫn không tỉnh dậy.
Vân Hoàng mơ thấy khi gia đình hắn còn sống, một buổi chiều tà, Vân phụ mẫu đang nhìn hài tử Vân Hoàng mới có năm tuổi đang vẽ tranh.
Tiểu Vân Hoàng vẽ cảnh hoàng hôn lên bức tranh, sau đó quay về phía Vân phụ mẫu, con mắt sáng ngời.
“Phụ thân! Mẫu thân! Ta vẽ có đẹp không?”
Vân phụ mẫu hiền từ nhìn tiểu Vân Hoàng trả lời.
“Đẹp lắm, Hoàng nhi của chúng ta thật tài giỏi!”
Tiểu Vân Hoàng được khích lệ, lại cắm cúi vào vẽ hăng say, sau đó, hắn lại hỏi.
“Phụ thân! Mẫu thân! Ta vẽ có đẹp không?”
Không ai trả lời
Tiểu Vân Hoàng liền cảm thấy kì quái, rõ ràng phụ mẫu hắn còn ơt đó mà, tai sao lại không trả lời.
Hắn quay ra phía sau, một cảnh tượng khiến hắn run rẩy.
Phụ mẫu hắn cả người nhợt nhạt, tím tái, đôi mắt vô hồn tựa như đã chết, khí tức toàn thân lạnh lẽo.
“Hoàng nhi, tất cả là lỗi của ngươi!”
“Hoàng nhi, mau cứu bọn ta!”
“Hoàng nhi, lại đây!”
“Chúng ta sẽ tha thứ cho con vì đã để chúng ta chết”
Những âm thanh này liên tục tuần hoàn trong đầu Vân Hoàng, thúc giục hắn tiến đến chỗ Vân phụ mẫu, ánh mắt của hắn dần mất đi tiêu cự, trở nên đờ đẫn.
Đúng lúc này, mặt trời bên trông bức vẽ hoàng hôn tỏa sáng, thánh dương chói lòa, mang theo một loại thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-chi-chu/2447841/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.