“Hồi Xuyên…” Ngôn Diệc Quân cẩn thận từng li từng tí một nâng viên trứng rồng, mãi đến khi chạm vào vỏ trứng còn ấm áp, cảm nhận được sức sống bừng bừng bên trong, mới có mấy phần cảm giác chân thực.
Nhưng y vẫn không thể nào tiếp thu được, người mình yêu, lần thứ hai mất đi thân thể Thần Long, biến thành một quả trứng rồng yếu đuối.
“Em quả nhiên là đi tìm đại tế ty, biết rõ lão bày ra cạm bẫy chờ…” Đôi mắt Ngôn Diệc Quân mơ hồ, trong miệng toàn là mùi vị đắng chát, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve vỏ trứng bóng loáng, tâm tình tràn ngập trong ngực không biết là bi thương hay là vui mừng.
Trong lúc hoảng hốt, y cảm thấy thân thể của mình dường như cũng chỉ còn lại một cái xác trống rỗng, mênh mông không có chốn hội tụ.
Y ngơ ngác nhìn trứng rồng trong tay, bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười không nói ra được có bao nhiêu thảm đạm, như là pha lẫn thê thương: “Không quản bao nhiêu lâu nữa, anh vẫn sẽ bồi bên em, đợi đến ngày em gọi sư huynh lần nữa…”
“Sư huynh?”
Ngôn Diệc Quân hơi sững sờ, sau đó vui mừng, bất khả tư nghị trợn to hai mắt: “Hồi Xuyên, em có thể nghe thấy lời anh nói?”
“Đương nhiên, em không có điếc.” Giọng Đoạn Hồi Xuyên nghe vào có chút buồn bực.
“Vậy em…” Ngôn Diệc Quân ôm trứng rồng vội nhìn quanh, vai bỗng bị người vỗ một cái, y mờ mịt quay đầu lại ——
Đoạn Hồi Xuyên bị băng gạc trói thành xác ướp yên lặng đứng ở nơi đó, tầm mắt quét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-so-bat-nang-su-vu-so/4596465/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.