“Các ngươi đừng đánh nhau? Đừng bắt nạt nó!” Hồng Hồng đạp đạp chạy tới, đặt mâm hải sản trên boong thuyền, đang muốn giải cứu con thạch sùng bị con mèo nhỏ “chà đạp”.
Ôm lấy con mèo nhỏ, mắt mèo tròn vo thoáng nhìn mâm thức ăn nhảy đi, tôm cua chiên thơm ngon vàng ươm, hành thơm nức mũi, nó quẫy nhẹ đuôi, giữ mâm thức ăn, nói cảm ơn với hồng y cô nương.
“A, ngươi biết nói?” Tiểu cô nương sững sờ đứng tại chỗ gãi đầu một cái, trơ mắt nhìn con mèo đen há mồm ngoạm con thạch sùng, đuôi nâng mâm hải sản, bước chân mèo khéo léo, như một làn khói bay không còn ảnh.
Nàng mờ mịt nhìn bốn phía: “Kỳ quái, Đoạn đại ca đâu rồi?”
…
Hải ngư thuyền là một con thuyền gỗ lớn kiến tạo trên lưng cá voi to rộng trơn nhẵn, hải ngư tộc xưa nay tính cách dịu ngoan, tốc độ vừa nhanh vừa vững vàng, đặc biệt yêu thích việc lơ lửng ngoài khơi, tộc trưởng cùng các đại thương hành ký kết khế ước, kiếm lấy ngoại vật tu luyện.
Bên kia, hai người Đoạn Hồi Xuyên trở về phòng, không còn người ngoài quấy rối, một lần nữa hóa hình người.
Khoang tàu đại thể chật hẹp, may mà lĩnh đội Kim Lâm thập phần coi trọng hắn, đặc biệt cho hắn một gian rộng rãi, mà trên thực tế, cũng tương đương với nhà kho ở sở sự vụ cũ nát, bốn phía dùng tấm gỗ nghiêm mật làm tường, trên mặt sơn bóng loáng, hiệu quả cách âm trái lại không tệ.
Đoạn Hồi Xuyên đắc ý chọn ra đĩa cá khô, đặt vào trong bát, đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-so-bat-nang-su-vu-so/4596457/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.