Thời điểm Ngôn Diệc Quân mở mắt ra, đèn kiểu cũ treo trên trần nhà sáng lên có chút chói mắt, ánh đèn tái nhợt bành trướng.
Ngoài cửa sổ ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào, đã là ngày thứ hai, thôn trang nhỏ lần thứ hai rơi vào vắng lặng, chỉ có gió nhẹ thổi tiếng chuông gió xa xa truyền đến, cả ngôi làng phảng phất chỉ còn dư lại ba người bọn họ là người sống.
“Bác sĩ Ngôn, anh rốt cục tỉnh rồi!” Là giọng Bạch Giản: “Ôi, là tôi không tốt, không nghĩ tới hai người tự nhiên không cùng dắt tay nhau vào nhân duyên động.”
Nhân duyên động? Chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ trong giấc mộng, Ngôn Diệc Quân gõ gõ tay lên đầu, miễn cưỡng đứng dậy, y cau mày bốn phía nhìn quanh, bên người chỉ có Bạch Giản đang ưu sầu nhìn mình, ngũ quan đều sắp nhét chung một chỗ.
“Hồi Xuyên đâu?” Danh tự này theo bản năng bật thốt lên, trước khi hôn mê ký ức rốt cục rõ ràng kéo lại.
Đúng rồi, bọn họ vốn là đứng trước động cây đa, Đoạn Hồi Xuyên muốn một mình đi vào trong hốc cây nhìn, hắn vừa đi vào cửa động, tự nhiên không biết vì sao ngã xuống đất ngất đi!
Ngôn Diệc Quân kinh hãi vội vã đến nâng lên, không nghĩ tới động cây thực tại quái lạ, dường như có một sức hút quỷ dị lôi kéo y, sau đó ngay cả mình cũng một trận đầu váng mắt hoa, y không bước vào nữa, chỉ ở ngoài động miễn cưỡng lôi Đoạn Hồi Xuyên ra ngoài.
Sau đó, bất tỉnh nhân sự.
“Hồi Xuyên ở chỗ nào?” Ngôn Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-so-bat-nang-su-vu-so/4596438/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.