Từ trong nhà gỗ đi ra là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, mặc áo váy dài màu đen, tóc dài đen nhánh như tơ lụa chảy qua đầu vai. Nhà gỗ không mở cửa sổ, tia sáng ảm đạm, ánh mặt trời nóng bỏng từ ngoài cửa đâm vào, soi sáng ra một gương mặt tái nhợt tiều tụy, như đã lâu không gặp nắng, tia sáng quá mức cường liệt làm nàng không chịu được mà phải giơ tay lên che mắt.
Không nghi ngờ chút nào, nàng rất đẹp, năm tháng gian nan vẫn chưa lưu lại vết tích nào trên khuôn mặt này, mặc dù không có một chút phấn son, không áo tơ trắng giày vải, cũng khó dấu dung mạo thanh lệ tuyệt luân, trong ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, tinh tế, đẹp như ngà voi điêu khắc thành.
Ánh mắt nàng bình tĩnh, nhìn qua từng khuôn mặt thôn dân, môi đỏ khô héo mím chặt, mặt mày tươi đẹp lạnh lùng, như sương như tuyết.
Mọi người đang im lặng chuẩn bị chất vấn, theo bản năng lui về sau một bước, ánh mắt chột dạ dịch ra, không dám đối diện, vài người đàn ông cúi đầu xuống, lại len lén liếc mắt nhìn nàng.
Đoạn Hồi Xuyên cũng nhìn cô gái xa lạ này, chú ý phía sau váy nàng hơi rung nhẹ một chút, lộ ra một cái đầu bé trái tầm sáu, bảy tuổi, như đúc từ ngọc, thừa kế bảy phần mỹ mạo của mẹ.
Bé trai vóc người gầy yếu, lẳng lặng đứng phía sau mẹ mình, lôi kéo váy nàng, thần sắc cũng yên tĩnh đoan hòa giống nhau, chỉ khác là đứa trẻ có thêm sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-so-bat-nang-su-vu-so/4596435/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.