Mấy người xung quanh mỗi người đều giấu trong lòng tiểu tâm tư, cũng không chú ý tới động tác nhỏ tối tăm của hai người.
Ngược lại Đoạn Minh Thần co ở trong góc, mất tập trung ăn bữa sáng, hỗn loạn bất an suy nghĩ, thức ăn phong phú cũng ăn không ngon.
Cậu đã có vài phần kiêng kị với việc Ngôn Diệc Quân ra mặt vì Đoạn Hồi Xuyên, do dự một buổi tối, nghĩ đi mật báo với phụ thân, lại liên tưởng đến tình trạng của lão tam, mấu chốt là mình đang cần lấy lòng Ngôn Diệc Quân, để y đừng quan tâm tới bệnh tình lão tam nhiều quá, ít nhất kéo dài tới khi tự mình có biện pháp giải quyết hắn.
Nếu như phụ thân đổi một bác sĩ điều trị khác, vạn nhất chữa khỏi cho lão tam, đối với mình càng không tốt.
Đoạn Minh Thần gõ vang bàn tính nhỏ trong lòng, cuối cùng quyết định cái gì cũng không nói, thờ ơ lạnh nhạt nhìn phụ thân hết sức tôn sùng và lôi kéo Ngôn Diệc Quân, quỷ dị trầm mặc.
“Phương Đổng, đề nghị ngày hôm qua của tôi, ngài suy tính thế nào rồi?” Đoạn Doãn Chính gọi cho hai người thêm trà, nói khách khí, giọng điệu tương đối bình tĩnh.
Phương Dĩ Chính không có trả lời ngay, chậm rãi nâng chung trà lên nhấp một miếng: “Xem ra Đoạn tổng là quyết tâm không chịu thay đổi?”
“Ha ha, hạng mục khai phá chung quanh đây đã xếp vào kế hoạch trọng điểm năm nay, từ bỏ là tuyệt đối không thể, hi vọng Phương Đổng nhìn vào mức độ giao tình những năm qua, không nên làm khó tôi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-so-bat-nang-su-vu-so/4596428/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.