Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21
Chương sau
Tôi là nam chính của bộ truyện này. Nếu lấy tiêu chuẩn soái ca ra đo, tôi tự tin nhất định đạt chuẩn. 29 tuổi, có sự nghiệp ổn định, không thói hư tật xấu, tính cách thoải mái, có nhà có xe, tuy rằng vẫn ở với bố mẹ nhưng thực ra đã mua trước một căn nhà để lấy vợ rồi. Tôi tuy rằng ngoại hình phong lưu, thu hút ong bướm, được con gái mến mộ nhưng lại chưa thích ai bao giờ. Linda có nói: “Khanh, cậu nhất định thích đàn ông!” Hừ! Nếu lão tử thích đàn ông, Thẩm Tư Ngôn đã bị ăn sạch sẽ rồi! Mẫu thân của tôi để tôi tự do hưởng thụ 27 năm, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, liền giống nhưu bao người mẹ khác. Tổ chức: Xem mắt! Lịch sử xem mắt của tôi cũng vô cùng tréo ngoe, đối tượng nữ hầu hết đều là tài nữ, không thì cũng xinh đẹp hơn người, nhưng tôi thì không vừa mắt ai cả, chẳng qua, bọn họ ai cũng thích tôi. Thực phiền! Sau đó, tôi nghĩ ra một kế sách vừa vặn khiến những cô gái kia chủ động từ bỏ hy vọng. Giả Gay! Sự thật chứng minh, phàm là người thông minh, làm việc gì đều đại thắng. Tôi liên thủ Trịnh Phương Hạo, thuận lợi từ chối được hết các mối, lại còn khéo che được mắt mẹ. Tôi càng diễn càng ung dung, cho tới một ngày. Thực sự gặp cô gái ấy! Mẫu thân đại nhân có dặn dò tôi trước khi tới địa điểm xem mắt, còn nói: “Con bé này là con gái bạn thân của mẹ, suy nghĩ rất cẩn thận rồi mới sắp xếp cho con. Con còn dám từ chối, mẹ không ngại ép hôn đâu!” Cho nên nếu là cô ta chủ động từ chối thì mẹ cũng hết cách đúng không? ---------------Phân cách tuyến “Duyên đến là em”--------------- Cô gái này, xét về sắc đẹp thì cũng không phải người đẹp nhất, so về tài năng, tôi ước đoán cũng không có gì nổi bật. Rốt cuộc lát nữa nhìn thấy Trịnh Phương Hạo lên sàn, cũng sẽ bỏ chạy thôi! Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn lịch sự tuân theo quy trình xem mắt thông thường. Trịnh Phương Hạo cuối cùng cũng đến! Kịch cũng diễn xong! Người nên bỏ chạy có lẽ cũng bỏ chạy rồi! Sau đó thì cô ta vẫn ngồi nguyên tại chỗ, đôi mắt mơ hồ còn tràn ngập phấn khích. Nhiệt tình hẹn tôi ăn cơm! Tôi: “...” Hôm nay đâu gặp phân chó, tại sao lại xui xẻo thế này? Tuy nhiên, trong lòng đối với cô gái tên Luật Nghiễm này cũng có vài phần nghiền ngẫm rồi! ----------------Phân cách tuyến “Gặp được em”----------------- Quả nhiên! Tôi lại giả Gay trước mặt hủ nữ! Đây là tự tát vào mặt mình rồi! Tiết Khanh diễn trò đuổi con gái chưa từng thất bại, lại bất ngờ thua cuộc dưới tay cô gái này! Bản tính chinh phục của đàn ông trỗi dậy, tôi bỗng dưng lại này sinh hứng thú với cô ấy! Tiếp xúc càng nhiều, tôi càng nhận ra cô gái này quả thực rất ngốc, lại đối với cô ấy có cảm giác muốn trêu chọc. Bạch thỏ cáo già! Có lẽ chính là nói mối quan hệ của chúng tôi! Chỉ là không thể phủ nhận, trêu đùa cô ấy rất vui. Nghiễm Nghiễm này, nha, chính là rất đáng yêu! Có một hôm, tôi thấy hồ sơ xin việc của cô ấy. Trong lòng nháy mắt ấp ủ âm mưu rồi! Tiết Khanh tôi trước giờ chưa từng để ý tới ai, hôm nay lại nhìn trúng một cô gái. Luật Nghiễm, em không thoát được đâu! Ngày đầu nhận vào làm, cô ấy tiếp đãi tôi một tách cà phê muối! Được lắm! Cà phê muối khó uống chết người, nhưng tôi nhịn được. Nhìn gương mặt tái xanh của cô ấy lúc đó, tâm tình bỗng nhiên rất tốt! Nhìn cô ấy nịnh bợ, sợ hãi, mỉm cười...Không biết từ bao giờ đã nhớ đến cô ấy. Không chỉ đơn thuần là thấy vui thì trêu đùa, mà là thấy cô ấy đi cùng Thẩm Tư Ngôn thì sẽ không hài lòng, mà là nghe tin cô ấy nhập viện liền bỏ việc tới chăm sóc cô ấy. Tới mức độ giở thủ đoạn ngăn cách cô ấy với Thẩm Tư Ngôn... Cảm giác này... Không cần nói thêm gì nữa... Là yêu! Lần đầu tiên tiếp nhận chữ yêu này, tôi có chút không tự nhiên. Trong đầu duy nhất có một câu hỏi: Cảm giác của cô ấy thế nào? Yêu cô ấy là cảm giác của tôi, mà Luật Nghiễm hình như đối với tôi có chút không thiện cảm cho lắm... Không được! Em phải có thiện cảm! Thế là có chuyến đi tới thành phố C sau khi cô ấy khỏi bệnh... --------------------Phân cách tuyến “Yêu em”----------------------- Khá lắm! Tên họ Thẩm kia thế nào lại mò được tới đây! Nghiễm Nghiễm nói không muốn lên trên núi nữa, muốn ở lại chờ mọi người... Hừ! Nếu không phải còn có đồ cần lấy ở đền Ngải Tiên, tôi có chết cũng không tạo cơ hội cho Thẩm Tư Ngôn! Tôi lên tới đền, cầm cặp vòng bạc trong tay... Trọn đời trọn kiếp! Ý tứ này, tôi đem tặng cho Nghiễm Nghiễm... Nếu cô ấy đáp lại, thì tốt rồi. Nếu không, haizz, người đàn ông cực phẩm này phải biết giấu mặt vào đâu nha? Vừa hy vọng vừa sợ, tôi nghi ngờ bản thân rốt cuộc có tâm thần phân liệt không đây? Tôi vốn lúc đầu còn định ở trên đỉnh núi, sau đó mơ hồ lại nghĩ tới Nghiễm Nghiễm ở cùng tên sói già họ Thẩm kia...Thế là mang theo tâm trạng thấp thỏm, lò dò xuống núi! Qủa nhiên! Cũng hay lắm, dám nhân lúc lão tử vắng mặt liền chiếm tiện nghi! Ghen rồi! Cảm giác nóng như lửa này khẳng định là ghen rồi! Bây giờ tôi phải làm sao? Đánh ghen ư? Đại trà quá! Không gây được ấn tượng! Nhất định phải làm cho tình địch “dập cầu dao” ngay từ câu nói đầu tiên chứ nhỉ!? Tôi nghĩ vậy, liền ung dung bước tới, nghiêm chỉnh nói: “Trong trái tim thì có gì hay ho? Không phải chỉ là một hình ảnh thôi sao? Trái tim của tôi cô ấy đã nắm trên tay rồi!” Nghiễm Nghiễm! Anh tỏ tình rất nghiêm túc rồi đấy! Em còn không nhận ra, anh không ngại ngay tại đây bức hôn em đâu! Ngại quá! Không thể tin lúc đó tôi lại nghĩ như vậy! Sự thật lại một lần nữa chứng minh, phàm là người thẳng thắn, sẽ được đền đáp. Trong vô vàn câu nói của Nghiễm Nghiễm, tôi nhớ nhất câu nói này: “Thích nên mới ghen đúng không? Hay lắm! Chúng ta đều ghen!” Cô ấy nói cô ấy ghen... Cô ấy nói là thích mới ghen! Tâm trạng tôi lúc đó...Haizz, ngại quá, biết nói sao nhỉ? Có lẽ là giống như Tom ăn được Jerry sau N lần bắt hụt! Gần ba mươi năm qua, tôi thực sự chưa từng có lúc nào vui như lúc đó! ---------------Phân cách tuyến “Chúng ta đều ghen”-------------- Chúng ta trực tiếp nhảy tới sự kiện cầu hôn đi! Kể cả khi làm hợp đồng lớn, tôi cũng không có rối như lúc này! Nghiễm Nghiễm được tôi nuông chiều thành quen, khi cầu hôn nhất định sẽ gây khó dễ... Ừm... Có lẽ mặt dày là con đường ngắn nhất để bế được mỹ nhân về nhà đi! Tôi ngàn tính vạn tính, rốt cuộc nghĩ ra thông đồng với mọi người trong công ty, đem bản thân tặng cho cô ấy, sau đó bày ra một màn cầu hôn chớp nhoáng. Ngẫm ra có chút bỉ ổi, vô sỉ. Nhưng Sở Khanh cùng Tiết Khanh không phải đều chung chữ Khanh sao? Được rồi! Qủa nhiên chai mặt là con đường nhanh nhất! Tôi lấy được cô ấy rồi! Có một cái niềm vui cuồn cuộn trong từng tế bào cơ thể... ------------------------Phân cách tuyến “Lời cuối”---------------------- Nghiễm Nghiễm nhà tôi có một tật xấu. Chính là rất thích đặt biệt danh cho tôi. Tiết tiểu nhân, Tiết hồ ly, Ông xã Tiết, Tiết đại nhân, Tiết vô sỉ...Nhưng lại không hề biết có một Tiết Khanh đã mãi mãi hoàn toàn thuộc về cô ấy, mãi mãi là... Tiết Khanh của em!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21
Chương sau