Sáng sớm ngủ dậy, tôi vùi mặt vào gối, lăn qua lăn lại vài vòng...Ơ, hình như chân chạm vào cái gì đó mềm mềm, nhột nhột?
“Chân của em quả thực rất đẹp nhưng cũng đừng dẫm đạp nên nhan sắc của anh vậy chứ?”
Bàn chân sau đó buồn buồn, tôi cười gập bụng, tỉnh cả ngủ, mở mắt ra liền thấy gương mặt hồ ly của Tiết Khanh...
Tôi nhanh tay túm chăn cuốn chặt người, cảnh giác nhìn Tiết Khanh ngồi dưới đất gác cằm lên giường, trợn mắt hỏi:
“Không có khẩu dụ của bản cung, sao anh dám vào đây?”
Tiết Khanh lười biếng ngáp một cái, mỉa mai liếc tôi:
“Ai đó tối qua ném gối kêu anh ngủ lại, sao lại gọi là không có khẩu dụ được?”
Chết tiệt! Là do anh tự xuyên tạc thì có!
“Vậy anh thực sự ngủ lại đây?”
“Đương nhiên!”
Tôi tái mặt trước sự thản nhiên vô tội của người kia, hé chăn nhìn...Phù, quần áo vẫn còn nguyên!
Một giọng nói châm chọc vang lên ngay lúc đó:
“Em đang coi thường khả năng kiềm chế của anh đấy à? Yên tâm đi, tới giờ thì anh vẫn chưa muốn ăn em!”
Tôi máu dồn nên não, bĩu môi đáp trả:
“Ai đó từng nói gặp em liền xuân tâm nhộn nhạo kìa...”
Giành cho tôi là nụ cười nhếch bỉ ổi của Tiết Khanh. Tôi nghiêm túc kiểm điểm, ặc, có phải lại đi chọc ổ kiến lửa lần nữa rồi không?
“Đang khiêu khích anh, hả?”
Tôi toát mồ hôi hột. Thiện tai, tối qua mới lỡ lời một câu đã bị hắn dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-si-dong-chi-em-nhat-dinh-ga-cho-anh/2170178/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.