Tiết Khanh phát huy bản lĩnh của một người đàn ông đang theo đuổi một người phụ nữ, tôi cũng rất nhập tâm phát huy bản lĩnh của một người phụ nữ được theo đuổi, cùng anh ta đi dạo trong khu mua sắm, hễ mua gì là vứt cho anh ta xách...Tôi vô cùng cao hứng. Cảm giác được làm nữ vương này quả thực không tệ mà!
“Em yêu, chúng ta đi ăn bữa trưa tình nhân đi!”
Tôi quay lại nhìn anh ta, cười cười một cái, trêu chọc bảo:
“Anh tới cái đó cũng nghĩ ra, có phải là hay theo đuổi con gái không hả?”
Tiết Khanh làm bộ suy nghĩ một lát, liền nháy mắt với tôi:
“Nghiễm Nghiễm, anh vô cùng trong sạch, điểm này em có thể kiểm chứng...”
Tôi nổi da gà, sống lưng bất giác lạnh toát... Khụ khụ, họ Tiết anh công lực thâm hậu quá, nháy mắt một cái có thể tôi như ngồi trên tảng băng thế này...Khâm phục! Khâm phục!
“Có điều tôi đạo hạnh kém cỏi, không biết có nhận nổi bữa cơm này của anh không nữa...”
“Em có thể ăn anh thay cơm cũng được!”
“Thôi...thôi...tại hạ thỉnh cao nhân đi ăn cơm ạ”
Tôi mau chóng thu binh, không trêu chọc anh ta nữa. Tiểu thuyết nào cũng nói: Lưu manh không đáng sợ, lưu manh có văn hóa mới đáng sợ. Thiện tai! Giờ tôi bắt đầu giác ngộ, bắt đầu thấm thía rồi đây!
------------Phân cách tuyến “Ăn anh thay cơm”-------------------------
Tiết Khanh nhanh nhẹn đi lấy xe... Tôi leo lên xe anh ta, khó xử nói:
“Tiết Khanh, tôi nhớ ra tôi phải về ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-si-dong-chi-em-nhat-dinh-ga-cho-anh/2170151/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.