Lòng tôi bay bay bổng bổng, nhìn cái gì cũng thấy màu hồng, giống như trên trời bỗng dưng có một túi tiền rơi trúng đầu, vui chết đi được! Không uổng công tôi mỏi mắt trông chờ, ra sức cầu nguyện bao nhiêu năm...Tiết Khanh, Tiết Khanh, tôi nhất định sẽ ghi nhớ. Tôi mang tâm tình như nở hoa về nhà, tường thuật lại với mẫu thân đại nhân. Đương nhiên là lược bỏ những cái cần lược bỏ, thêm chút mắm dặm chút muối, cuối cùng nhào nặn thành:
“-Mẹ, con cảm ơn mẹ. Bao nhiêu năm qua con mù quáng ngu ngốc, không nghe lời mẹ. Hôm nay con rốt cuộc cũng hiểu tấm lòng của mẹ rồi. Mẹ, con rất thích anh ấy, chúng con nói chuyện cũng rất hợp. Mẹ...mẹ nói với bác gái...cuối tuần này chúng con cùng nhau đi ăn tối nhé?”
Họ Tiết kia có tiểu thụ xinh đẹp như vậy bên cạnh...tôi muốn chen chân vào giữa bọn họ, tốt nhất chính là lợi dụng bậc trưởng bối. Ai nha, thủ đoạn này tuy có chút vô sỉ, nhưng tôi trước giờ không sùng bái bậc chính nhân quân tử, cho nên cứ vô liêm sỉ đi.
Quả nhiên là cách này hiệu quả mà. Mẹ tôi nghe xong, cười không khép được miệng, liên tục khen ngợi tôi có chí tiến thủ, biết tiếp thu lời người lớn, ngoan ngoãn dễ thương, khiến mẹ vô cùng yên tâm. Khinh bỉ-ing! Một ngày trước còn đem tôi phê bình lên xuống cơ mà!
Lát sau, tôi thấy mẹ gọi điện cho ai đó:
Mẹ tôi: A, Nghiễm Nghiễm nhà tôi không có vấn đề gì...không không, con bé rất thích...Còn nói cuối tuần muốn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-si-dong-chi-em-nhat-dinh-ga-cho-anh/2170145/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.