🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Đồ lưu manh, đừng có làm ra vẻ biết trước mọi việc như vậy!”

Sau khi xảy ra sự kiện xí sở hồi năm nhất, Đông Phương Lộ có thói quen xưng hô như vậy với Cổ Diêu, dù là sau mấy năm ấn tượng về Cổ Diêu trong lòng nàng đã thay đổi hẳn.

Lời tuy như thế, nhưng Đông Phương Lộ lại không thể không thừa nhận: ” Được rồi, gia tộc quả thật muốn ta hướng ngươi phát ra yêu cầu, nhưng ta biết không có khả năng ngươi đến Linh Tiểu quận, hơn nữa ta cũng không muốn làm cộng sự với ngươi, cho nên đã thay ngươi trả lời rồi.”

Cổ Diêu thản nhiên tự đắc mà nhìn trăng tròn trên trời, không mặn không nhạt nói:”A, vậy Đông Phương Lộ đồng học, ngươi đến tìm ta làm gì đây?”

Đông Phương Lộ nhìn thấy bộ dáng của hắn lại lại muốn điên lên:” Lưu manh, ngươi muốn tự mình đứng lên, hay là để ám khí của ta giúp ngươi đứng lên, ta đang đứng, không thích nói chuyện cùng tên lưu manh đang nằm!”

“ Uh, ta có một ý kiến nàyy, nếu như không chê, Đông Phương Lộ đồng học ngươi cũng có thể nằm xuống bên cạnh ta, như vậy chúng ta công bình rồi.”

Những lời này có chút đùa giỡn, Đông Phương Lộ nghe vậy mắt tối sầm lại.

Trước khi nàng xuất thủ, Cổ Diêu đã đứng lên: ”Hắc, chỉ đùa một chút mà thôi, đừng khẩn trương như vậy, bảo trì tâm tình thoải mái vốn là bí quyết trụ nhan a, Đông Phương Lộ đồng học!”

Đông Phương Lộ càng ngày càng không chịu được hắn, đồ lưu manh này mấy năm nay càng ngày càng bỉ ổi.

Thật vất vả mới đè nén tâm tính đang muốn phát điên xuống Đông Phương Lộ lạnh lùng nói:” Ta tới hỏi ngươi, tại sao lại cự tuyệt yêu cầu của Tiểu Tình?”

Ba năm nay, Đông Phương Lộ đối với Cổ Diêu, Đoan Mộc Tình hai người thái độ đã dần dần xảy ra chuyển biến.

Lúc mới đầu mãnh liệt ngăn cản, sau đó thấy đến Đoan Mộc Tình cố chấp không tỉnh, hơn nữa nàng dần dần cảm giác được Cổ Diêu nhân phẩm tính chất cũng không quá kém, vũ kỹ càng ngày càng tinh tiến, không có cách gì khác hơn là đành thỏa hiệp. Đến cuối cùng, ngược lại Cổ Diêu luôn tận lực tránh xa Đoan Mộc Tình. Trừ cả ngày tu luyện ra, hình như đối với bất cứ thứ gì cũng không có hứng thú vậy.

Trước Đông Phương Lộ còn tưởng rằng Cổ Diêu lấy học nghiệp làm trọng mới có thái độ lãnh đạm vậy, bất quá đến khi tốt nghiệp, hắn thậm chí bỏ qua yêu cầu của Đoan Mộc gia tộc, cũng tương đương với buông tha Đoan Mộc Tình.

Đông Phương Lộ không nghĩ ra, Đoan Mộc Tình là cô gái ưu tú như vậy, lại chủ động tỏ vẻ rồi, Cổ Diêu còn có thể cự tuyệt.

Chuyện này Đoan Mộc Tình cũng không nói với nàng. Nhưng Đông Phương Lộ từ bộ dáng buồn bực của bạn tốt buồn bực nhìn ra được , vì vậy sau khi điển lễ tốt nghiệp kết thúc lập tức chạy tới đây khởi binh hỏi tội.

Cổ Diêu thở dài một hơi, thản nhiên nói: ” Xin lỗi, chí hướng của mỗi người khác nhau, cái này không thể cưỡng cầu.”

Đông Phương Lộ không nhịn được nói:” Đồ lưu manh. ngươi là đầu gỗ hay sao? Chẳng lẻ nhìn không ra Tiểu Tình nàng đối với ngươi có ý tứ? Mặc dù ta chưa nói ngươi tốt đẹp một điểm nào, Tiểu Tình đã muốn đem ngươi trở thành bảo vật của nàng rồi!”

“ Không có biện pháp, ta chỉ là muốn trở thành một gã võ sĩ tự do tiêu dao thế gian mà thôi.”

“Ta thấy đó chỉ là cái cớ! Nguyên nhân chính thức là ngươi không thích nàng, đúng không?”

Cổ Diêu chẳng biết nghĩ gì, bảo trì trầm mặc.

“Nàng là cô gái tốt như vậy ngươi tại sao lại không thích? Cho ta biết nguyên nhân đi!” Đông Phương Lộ châm chọc nói: ”Bởi vì ngươi ngại nàng đã không còn trong trắng đúng không? Đừng tưởng rằng chính mình rất cao thượng, ngươi bất quá chỉ là một kẻ xấu xa hạ lưu thích phô bày ……”

“ Đông Phương Lộ, ngươi có thể vũ nhục ta! Nhưng không thể vũ nhục nàng!” Cổ Diêu lạnh lùng cắt đứt lời của nàng, nắm tay xiết chặc tới mức gân xanh lộ ra:” Nghe đây, ta chưa bao giờ cho rằng Đoan Mộc Tình không thanh bạch, lòng của nàng so với tuyệt đại đa số người trên thế còn muốn thuần khiết hơn nhiều lần!”

Đoan Mộc Tình chính là mất … bởi tay mình, Cổ Diêu như thế nào có thể vì vậy mà ngại đây?

Nhìn hình dáng đáng sợ đang bước lại gần của Cổ Diêu, Đông Phương Lộ không nhịn được lui một bước nhỏ.

Vẫn đi tới trước mặt Đông Phương Lộ, bây giờ Cổ Diêu cũng không phải tiểu tử lùn như trước nữa rồi, hắn còn cao hơn nàng nửa cái đầu, cúi đầu xuống nói:” Nguyên nhân ta cự tuyệt, chỉ là ta không xứng với nàng!” trong khi nói chuyện, tay hắn đang nắm chặt cũng chậm rãi buông lỏng ra.

Đông Phương Lộ cảm thấy áp lực phút chốc biến mất, thở hắt một hơi, thầm nghĩ đồ lưu manh này khi tức giận cũng có bộ dáng đáng sợ như vậy.

Không cam lòng vì bị yếu thế, đồng thời Đông Phương Lộ cũng từ một màn vừa rồi vững tin Cổ Diêu trên thực tế cũng phi thường thích Đoan Mộc Tình.

Hắn thật sự là chỉ tự ti mặc cảm sao? Đông Phương Lộ có chút mê hoặc.

Sau điển lễ tốt nghiệp bảy tám ngày, học viên năm thứ tư trên cơ bản đã xác định hướng đi của mình, mỗi ngày đều có rất nhiều người rời học viện.

Sáng sớm hôm nay sáng sớm, Học viện đại môn tụ tập một nhóm người, nếu như chú ý sẽ phát hiện bọn họ đều là những người tốt nghiệp đứng đầu.

Độc Cô Phượng, Tạp La, Hạ Hầu Cẩn, Đông Phương Lộ, Giang Nhã Tĩnh, Tắc Tây Nhĩ, Nhã Điển Na ……

Bởi vì Đoan Mộc Tình cùng Đoan Mộc Tích sẽ lên đường quay về Lan Tư Quận bây giờ.

Rất nhiều người đến vì muốn tiễn Đoan Mộc Tích huynh, tổ A cơ bản cũng đến đông đủ, thành viên tổ A tổ trong bốn năm đều không hề thay đổi, trong lúc sóng vai tác chiến đã hình thành cảm tình giữa bọn họ.

Đoạn cảm tình này rất tốt đẹp đơn thuần, bọn họ vì phát triển mà tụ lại cùng một chỗ, không có bất cứ xung đột lựi ích gì, thực sự rất đáng quý trọng.

Cuộc sống trong Học viện rất khó khăn, nhưng khi đã trải qua rồi lại làm cho người ta hoài niệm.

Ngày hôm trước, bọn họ vừa mới đi tiễn Ma Lý Tư, bây giờ lại có hai vị đồng bọn phải đi rồi.

Lần này cáo biệt không chỉ là vài ngày nghỉ, từ nay về sau mọi người đều vì tương lai mà bổn tẩu đông tây, có thể vài năm, vài chục năm, thậm chí cả đời cũng không có cơ hội gặp mặt.

Trong không khí tràn ngập niềm thương cảm, Đoan Mộc Tích cùng Giang Nhã Tĩnh càng có vô số lời muốn nói, hận không thể đem tim phổi ra tặng đối phương, sau nhiệm vụ thực tập năm, hai người liền thành một đôi thần tiên tình lữ trong Học viện.

Lúc sắp tiễn biệt, Giang Nhã Tĩnh không nhịn được vành mắt đỏ hoe, nhắc đi nhắc lại lời Đoan Mộc Tích từng hứa mỗi tháng sẽ tới Ngưng Ca đô chỗ nàng ít nhất một lần, còn phải nhanh chóng thuyết phục gia tộc hướng phụ thân Giang Nhã Tĩnh cầu hôn. Hạ Hầu Cẩn là thô hào hán tử, thứ hắn chịu không nổi nhất chính là loại tràng diện sinh ly tử biệt này, liền cố gắng đổi đề tài: ”Hách Liên Kiếm không tới cũng thôi, lão Nhị tên kia như thế nào cũng không đến, tiểu tử rất không có nghĩa khí!”

Đoan Mộc Tình cũng vẫn chú ý từ trước, nhưng Cổ Diêu thủy chung không lộ diện. Đoan Mộc Tình rất rõ ràng, hắn đang trốn tránh chính mình.

Ngay cả khi sắp ly biệt rồi, tình nghĩa cuối này cũng keo kiệt không cấp cho ta sao?

Đoan Mộc Tình chặt cắn môi anh đào mới không cho nước mắt trào ra.

Trong biển người mịt mờ, hai người dĩ nhiên có thể gặp lại lần nữa, nhưng bốn năm thời gian tại học viện, không thể không nói là một đoạn duyên tình.

Song, chính mình cùng hắn cuối cùng hữu duyên hay không đây?

Đông Phương Lộ tự nhiên rõ ràng tâm tư của bạn tốt, nhưng lại lực bất tòng tâm, trong lòng cũng không biết mắng nhiều ít bao nhiêu câu “đồ lưu manh”.

Thiên hạ không có tiệc vui nào không tàn, thời khắc cáo biệt tàn khốc nhất cuối cùng cũng đến rồi.

“ Chúng ta đi rồi, các vị bảo trọng. Hy vọng khi gặp mặt lần sau, tất cả mọi người đã thành đại nhân vật danh chấn tứ phương! Đến lúc đó, chúng ta nhất định phải tái tụ cùng nhau, nâng chén sướng ẩm! Còn nữa, Hạ Hầu Cẩn, năm thứ tư ta thua người, cái này nhất định ghi sổ nợ!”

Đoan Mộc Tích lời nói hùng hồn cũng làm tan bớt thương cảm trong lòng mọi người, khiến ai cũng nở nụ cười.

Hạ Hầu Cẩn cười ha hả nói: ”Tùy thời phụng bồi!”

Cố gắng kiềm chế buông tay Giang Nhã Tĩnh ra, Đoan Mộc Tích cũng không quay đầu lại mà ngồi vào xe Đoan Mộc gia tộc phái tới đón.

Đoan Mộc Tình cũng theo sát phía sau ca ca, khi tiến vào trong xe, nàng không nhịn được lần nữa quay đầu lại, sau đó kinh ngạc phát hiện, tại xa xa, trên thần thánh chi tháp đứng sừng sững như người khổng lồ, không biết khi nào đã có nhiều hơn một cái bóng đen.

Cách xa nhau quá xa, Đoan Mộc Tình không thấy rõ khuôn mặt bóng đen đó, nhưng nàng lại biết người kia là ai.

Bóng đen vươn tay, chậm rãi vẫy, hướng nàng cáo biệt.

Đoan Mộc Tình mắt đỏ lên. Châu lệ cuối cùng không nhịn được giọt giọt rơi xuống, nàng nhanh chóng quay đi, không để cho người khác chứng kiến bộ dáng yếu đuối của mình.

Gặp lại nhéi, Cổ Diêu, nhất định phải gặp lại a!

Sau khi Đoan Mộc Tình rời đi, Cổ Diêu tâm tình chịu vô cùng áp lực, tiếp theo hắn tới nơi tốt nghiệp sinh rất ít đi tới - thư viện.

Đưa mắt nhìn tốt nghiệp sinh rời khỏi học viện, Lust sớm đã trở thành thói quen, tựa như điển tịch trong thư viện vậy, luôn luôn không ngừng thay đổi.

Lão nhân chỉ là tại tầng chín, tiếp tục chuyên tâm vào công việc của mình.

Nhìn thấy Cổ Diêu, lão nhân kinh ngạc:”Cổ Diêu đồng học, ngươi thật đúng là người chăm chỉ nỗ lực, bây giờ còn đến thư viện.”

“ Ha ha, lão bá, ngài quá khen, lần này ta cũng không phải là tra tư liệu, mà là thỉnh giáo ngươi một vấn đề.”

“ Vấn đề gì?”

Cổ Diêu mỉm cười: ”Về đạo tặc, ta muốn hiểu rõ càng nhiều càng tốt!”

Mấy năm nay tiếp xúc, Cổ Diêu phát hiện vị lão nhân quét dọn này học thức rất uyên bác, vượt xa dự liều của mình. Có vài thứ trực tiếp hỏi hắn so với tra sách còn hữu hiệu hơn nhiều, hơn nữa hắn luôn có thể đưa ra một ít giải thích phi thường mới mẻ độc đáo.

“Đạo tặc?” Lust cười nói:”Cổ Diêu đồng học, vấn đề của ngươi luôn rất kỳ quái.”

“Lão bá, đáp án của ngươi lại càng đặc biệt.”

“ Được rồi, ta nói, mọi người đều biết, đạo tặc vốn là một nghề nghiệp làm cho người ta ghét cay ghét đắng, bọn họ sống cuộc sống trong bóng đêm, không muốn thấy ánh sáng, tiền bạc cùng bí mật của người khác, đều là thứ đạo tặc cảm thấy hứng thú nhất.”

Cổ Diêu lẳng lặng mà nghe, hắn biết Lust đối với đạo tặc miêu tả tuyệt sẽ không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, Lust nói đến đó ngữ khí chợt đổi: ”Nhưng là, rất nhiều người cũng không biết, đạo tặc từng vì sự thống nhất của đại lục, vì phồn vinh mà làm ra cống hiến lớn lao!”

Cổ Diêu cau mày nói:” Cống hiến?”

Hắn thật khó tưởng tượng kẻ bị người khác ghét bỏ, nếu bị bắt được có khi còn bị hỏa thiêu, nghề nghiệp như vậy cũng có thể có quan hệ với “sự thống nhất, phồn vinh của đại lục”, còn có “cống hiến lớn lao”.

Lust tiếp tục nói: ”La Áo đế quốc sở dĩ có thể hoàn toàn thống nhất đại lục, hoàn thành bá nghiệp chưa từng có trong lịch sử, trở thành cực mạnh đế quốc, một trong những nguyên nhân trọng yếu là chiêu nạp một nhóm đạo tặc hàng đầu lúc ấy!”

Cổ Diêu lại càng thấy khó hiểu hơn, đối với đạo tặc thi hành hình phạt hỏa thiêu chính là La Áo đế quốc định ra, như thế nào có thể chiêu nạp đạo tặc.

“ Chuyện này cực kỳ bí ẩn, giới hạn trong La Áo đế quốc đế quân, quân sư cùng với mấy vị trọng yếu đứng đầu quân đội mới biết, nhóm đạo tặc đứng đầu này cung cấp cho La Áo đế quân tình của đối phương một cách nhanh nhất, kể cả kế hoạch tác chiến của thế lực đối địch, binh lực, lương thảo vận chuyển, đột tập... Ngươi hẳn là tưởng tượng được điều đó đối với chiến tranh trọng yếu như thế nào, nếu như tiết lộ đi ra ngoài, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.”

“La Áo đế quốc chính là bằng vào tình báo nhóm đạo tặc này mang về mà trong chiến tranh luôn luôn nắm giữ tiên cơ. Vì che dấu bí mật này, La Áo đế quốc công bố bên mình có nhà tiên tri hoặc trí giả tiên đoán được quân tình của đối phương, hơn nữa để đạo tặc ngụy trang thành thích khách, cho dù cá biệt khi đang trộm quân tình thất bại bị đánh chết, địch quân cũng không biết chân tướng. Hắc, không thể không nói, La Áo đế quốc quả thật rất âm hiểm, nhưng cuối cùng bọn họ lại thống trị cả đại lục!”

Cổ Diêu không nhịn được nói:” Nếu như vậy, đạo tặc hẳn là vì La Áo đế quốc lập công lớn mới đúng, tại sao sau đó đế quốc lại ban bộ lệnh liệp sát đạo tặc?”

“ Rất đơn giản, bởi vì bọn họ biết rất nhiều bí mật!”

Cổ Diêu im lặng, người nào biết càng nhiều bí mật, bình thường càng chết sớm, thỏ chết chó săn cũng đi đời, đạo lý này hẳn ngươi rất rõ ràng.

“La Áo đế quốc biết rõ sự đáng sợ của đạo tặc, bọn họ sợ đạo tặc sẽ có một ngày đồng dạng bị người khác sử dụng, hủy diệt giang sơn tốt đẹp do chính mình gây dựng nên. Vì vậy, bọn họ ám sát toàn độ đạo tặc hàng đầu, cũng ban bố lệnh liệp sát đạo tặc, tuyệt không cho phép nghề nghiệp này tiếp tục phát triển trên đại lục. Cho nên, đạo tặc mặc dù làm cho người ta ghét cay ghét đắng, nhưng bọn hắn quả thật làm ra cống hiến không thể ước lượng được, cũng hiệp trợ La Áo đế quốc hoàn thành lần thống nhất toàn bộ đại lục đầu tiên trong lịch sử. Đáng tiếc là La Áo đế quốc ngàn tính vạn tính, nhưng người tính thủy chung không bằng trời tính, sau khi thống nhất đại lục một thời gian rất nhanh bị tan rã rồi!”

Lần này nói chuyện cùng Lust, Cổ Diêu lại một lần chấn động thật lớn.

Đạo tặc vốn bị coi là xấu xa hắc ám như lão thử, dĩ nhiên cũng có quá khứ quang huy như vậy.

Cổ Diêu đột nhiên nói:” Được rồi, lão bá, ngươi nói chuyện này vốn là thiên đại bí mật, giới hạn trong La Áo đế quốc đế quân, quân sư số ít mấy người biết, vậy ngươi như thế nào biết được đây?”

Lust mỉm cười nói:” Trên thế giới này, không có vĩnh hằng bí mật.”

Những lời này có chút hàm hồ, nhưng lại cũng ẩn chứa triết lý sâu xa làm cho người ta suy nghĩ.

Cổ Diêu cũng không tiếp tục hỏi nữa: ”Ha ha, lão bá, cảm tạ ngươi chỉ giáo, ta nghĩ ta phải đi rồi.”

“ uh, Cổ Diêu đồng học, hy vọng chúng ta có thể gặp lại!”

Nhìn thân ảnh Cổ Diêu rời đi, Lust hai tròng mắt lóe lên vẻ mị hoặc.

Thật sự là càng ngày càng thú vị rồi, người tuổi trẻ này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.