Đụng phải Ác Ma Nhị Trùng Xướng, tuyệt không thể ở vào giữa mà ngạnh kháng, nếu không thì chẳng nào ngồi chờ chết, nhất định phải chiếm được tiên cơ.
“Mau, giúp ta lấy tinh hạch bỏ vào để nhanh chóng đây tốc độ đến cực hạn mà tiến về phía trước!”
Nghe Hiên Viên Tam Quang hô tô những người khác có chút kinh ngạc, dùng tốc độ cao nhất đi tới, như thế thì chẳng phải là Thần Phong Hào sẽ trực tiếp va chạm với con sóng lớn đó sao?
Nhưng ở giữa biển thì Hiên Viên Tam Quang dù sao cũng là người có quyền nhất, nếu hắn bảo làm thế thì hẳn nhiên là có lý do, mọi người đối với sự chỉ huy của lão không hề nghi ngờ, mặc dù rất là kinh ngạc nhưng mọi người vẫn đư đấu hi vào trong trận, Thần Phong Hào nhất thời như được thần lực trợ giúp, đạp gió rẽ sóng.
Cứ như thế, khoảng cách với sóng lớn càng được rút ngắn, con sóng trước mặt cũng không có giảm tốc độ mà tiến đến trước mặt.
Con sóng cao hơn ba mươi thước tựa như là một con mãnh thú, trước mặt nó, Thần Phong Hào chẳng khác nào một con châu chấu, mọi người đều cảm nhận được một khí thế không thể kháng kỵ, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực.
Nhưng Hiên Viên Tam Quang không phục, đối với một ma cờ bạc mà nói thì trước khi mở bài thì tuyệt đối không thể nhận thua.
“Để ta xem, đến tột cùng là chí tôn bảo hay là biết tam ba!”
Trong tiếng cười cuồng tiếu, hai bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-si-dao-tac/2242424/quyen-11-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.