Gặp lại Cổ Diêu, có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại không biết phải nên bắt đầu từ đâu, dĩ nhiên một người thân như tỷ muội là Đông Phương Lộ sẽ không thể nào im lặng được, hai nàng hiển nhiên là sẽ đồng sàng nhi miên.
Bởi vì ban ngày có nhiều chuyện không tiện nói ra cho nên Đông Phương Lộ phải đợi đến tối mới kể lại cho nàng tất cả mọi chuyện trong suốt thời gian qua.
Đúng như Cổ Diêu đoán, Đoan Mộc Tình vừa vào ác ma hải vực là đã bị hút vào trong không gian liệt phùng, khi nghe Đông Phương Lộ kể lại những kinh hiểm trong lữ trình của mình thì Đoan Mộc Tình cũng có cảm giác như là chính mình đang mạo hiểm vậy, lo âu phập phồng, ví dụ như khi đụng với ác ma nhị trùng xướng, khi phát hiện ra ác ma đảo thì vừa vui mừng vừa sợ hãi, khuôn mặt xinh xắn của nàng liên tục biến đổi với các sắc thái khác nhau.
Cho đến khi Đông Phương Lộ kể hết thì nàng mới vỗ vỗ lên bộ ngực của mình rồi nói:" May mắn là mọi người không có chuyện gì, à đúng rồi, Lộ Lộ, sao ngươi lại cùng đi với hắn thế?"
"Hắn" Đương nhiên là Cổ Diêu rồi, Đông Phương Lộ nghiến răng ken két:" Tiểu Tình, nếu không phải vì liên quan đến ngươi, không phải vì ngươi lén chạy ra biển khiến cho ta không thể nào không đi tìm ngươi được, mà sức lực của một người dù sao cũng có hạn, không còn cách nào khác hơn là phải đi tìm tên lưu manh kia rồi"
Đoan Mộc Tình le lưỡi:" Thật là xin lỗi, ta không nghĩ là sẽ có nhiều chuyện phát sinh như thế!"
Đông Phương Lộ đột nhiên nói:" Tiểu Tình, tên lưu manh thối tha kia có cái gì tốt chứ, sao ngươi lại thích hắn!"
Khi nhắc đến Cổ Diêu thì trên khuôn mặt xinh xinh của Đoan Mộc Tình hiện lên hai đóa hồng vân, nàng chìm vào trong ký ức của mình, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói:" Ta cũng không biết nữa, nói thật là lúc đầu ta rất ghét hắn, nhưng mà không biết tại sao, dần dần lại để ý đến hắn, luôn nhớ đến hắn, không thấy hắn là cảm thấy không vui."
Trưosc khi Đoan Mộc Tình bị ép phải quan hệ vơi Cổ Diêu, do đó nàng hận hắn thấu xương, nhưng mà tình cảm của nàng lại dần dần biến đổi, còn nguyên nhân ở giữa thì chính bản thân nàng cũng không biết được, tình yêu là thế, không thể nào giải thích được.
Dừng một chút nàng cầm tay của Đông Phương Lộ:" A, đúng rồi. Lộ Lộ, vòng tay của ngươi ở đâu ra thế? Trước kia ta chưa từng thấy qua!"
Khuôn mặt của Đông Phương Lộ nóng lên. Nàng và Đoan Mộc Tình lớn lên cùng nhau. Nhưng cũng có một số việc không thể nào nói ra được. Ví dụ như chuyện đêm say rượu lần trước. Chiếc vòng tay được làm từ thủy doanh châu do giết độc hi ác cáp cũng thế. Đây đều là những bí mật nho nhỏ của nàng.
<@Bí mật động trời luôn chứ nhỏ cái chi chi>
Đông Phương Lộ không phải là người giỏi che dấu tâm tình của mình. Nghe thế thì giống như là một con mèo nhỏ bị giẫm lên cái đuôi vậy:" Ta là tam tiểu thư của Đông Phương gia tộc mà. Trang sức có vô số. Ngươi chưa từng thấy qua cũng là bình thường thôi. Có gì mà đáng ngạc nhiên chứ!"
Đoan Mộc Tình cảm thấy kỳ quái:" Lộ Lộ. Ta chỉ là thuận miệng nên hỏi thôi mà. Nhưng sao ngươi lại kích động thế. À đúng rồi, ngươi không phải đã từng nói là sẽ không đeo vòng tay sao. Ngươi nói điều đó giống như là bị còng tay vậy. Ngoại trừ là của người yêu tặng ra. A ta biết rồi, ngươi nhất định là có Pé Iu rồi đúng không?"
Khuôn mặt của Đông Phương Lộ ngày càng nóng lên:" Nói bậy. Không phải thế."
" Ha ha. Lộ Lộ mặt của ngươi đỏ lên rồi kìa, nhất định là thế!" Đoan Mộc Tình nắm chắc thời cơ:" Nói cho ta biết đi mà. Ai mà may mắn thế!"
Nàng thật sự muốn biết, cuối cùng là thì nam tử đó là người thế nào, có thể chinh phục được tâm hồn thiếu nữ của Đông Phương Lộ.
" Không nói chuyện nữa, ngủ đi!" Đông Phương Lộ kéo chăn lên che kín đầu, nàng chỉ có thể che được ánh mắt của Đoan Mộc Tình chứ không thể nào che dấu được chính bản thân mình.
Khuôn mặt tươi cười của Cổ Diêu lại hiện ra trong đầu của nàng giống như mọi đêm.
Tại sao cái khuôn mặt của tên lưu manh chết tiệt kia lại không biến đi vậy? Đông Phương Lộ sợ hãi. Nếu như theo lời của Đoan Mộc Tình thì lúc đầu mình cũng rất ghét tên lưu manh kia. Nhưng dần dần thì để ý đến hắn, hiểu hắn rồi cả ngày luôn nhớ đến hắn. Chẳng lẽ ...
Đông Phương Lộ không dám suy nghĩ tiếp, nàng cảm thấy mình có lỗi với người bạn tốt nhất của mình.
Tên lưu manh thối tha kia, ngươi đúng là yêu tinh hại người mà!
Nửa tháng lại nhanh chóng trôi qua, Hàn Đan cùn Đoan Mộc Tình và Đông Phương Lộ nhanh chóng thân thiết với nhau, đều là bạn của Cổ Diêu, cũng là bạn của nàng, hơn nữa cả ba đều còn trẻ nên nhanh chóng thân với nhau.
Cuộc sống trong ma cung cũng không tệ lắm, nhưng mà không thể nào sống như thế mãi được, Đông Phương Lộ đã trốn nhà đi lâu rồi, cũng đã đến lúc phải trở về, hơn nữa còn phải báo cho gia tộc của Đoan Mộc Tình biết là nàng bình an vô sự.
Vì vậy một ngày nọ sau khi cùng Hàn Đan đi dạo trong hoa viên của văn tâm các Cổ Diêu nói:" Đan đan, ca ca đến ma giới cũng đã một thời gian dài rồi, nên ..."
Hàn Đan vừa nghe xong thì biến sắc:" Cổ Diêu ca ca, ca ca phải quay về sao?"
Cổ Diêu biết nàng sẽ rất là đau buồn nhưng mà cũng không còn cách nào khác:" Đúng vậy, muội ở lại đây có người thân, được chiếu cố nên ca ca cũng yên tâm."
Hàn Đan nắm chặt lấy cánh tay của Cổ Diêu, sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất:" Không, Cổ Diêu ca ca, muội chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ca ca, không thể ở lại ma giới được sao? Nơi này cũng rất tốt mà."
Cổ Diêu thở dài:" Như vậy sao được? Dù sao thì ca ca cũng là người của tạp địch đại lục, hơn nữa bằng hữu, còn có sư phụ của ca ca đều ở tạp địch đại lục."
Hàn Đan vội nói:" Vậy ca ca ở lại thêm một thời gian nữa đi, chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt được."
" Ta cũng muốn ở lại lâu thêm một chst nhưng mà hai vị tỷ tỷ của muội là trốn nhà đi cho nên gia tộc rất là lo lắng, cần phải sớm trở về mới được." Dừng một chút Cổ Diêu lại nói:" Yên tâm đi, đan đan lúc nào rỗi thì ca ca sẽ đến thăm muội mà."
Cổ Diêu này hiển nhiên chỉ là nói để an ủi mà thôi, hai người ở hai thế giới, hai không gian khác nhau, qua lại không tiện, lần này ly biệt không biết có thể thường xuyên gặp nhau được không.
Một đám mây đen hiện lên trong lòng của hai người, suốt cả buổi chiều Hàn Đan không thể nào cảm thấy vui được, nhưng Cổ Diêu thì lại không còn cách nào khác.
Lại qua vài ngày, Cổ Diêu xem ra cũng đã đến lúc phải đi rồi, mà lsuc này tà khôi lại có việc phải xuất ngoại, nghe nói là để tìm kiếm nhân tài.
Cùng lúc đó, có người ở huyết bảo đến văn tâm các đưa tin, Dracula nói là muốn mời Cổ Diêu đến Huyết bảo một chuyến.
Cổ Diêu lập tức nhớ đến có hẹn đánh với hắn một trận, vốn hắn cũng không có hứng thú nhưng mà Dracula dù sao cũng chính là một trong các dũng sĩ được cử đi nhân giới để tìm Antonio, nên nhất định là biết được thông đạo đến nhan giới, vì thế Cổ Diêu cảm thấy rất là vui vẻ.
Lần này thì không cần phải lén lút, mà là quang minh chính đại đi vào cửa lớn. Thủ vệ vừa đi đến cửa thì dừng lại nói:" Bá tước điện hạ có nói là chờ đại nhân ở nơi gặp mặt lần thứ hai:"
Nơi gặp nhau lần thứ hai?
Cổ Diêu suy nghĩ một chút thì hiểu được, lần đầu tiên gặp mặt chính là ở Ngã Trạch Lạp Tư, còn lần thứ hai chính là Huyết Chi Giới trong mật thất của HUyết Bảo.
Không cần mở khóa, cánh cửa vào huyết chi giới đã mở, Cổ Diêu đi vào, hình ảnh đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Dracula đang ngồi ở giữa mà tĩnh tọa.
Cổ Diêu đi thằng vào vấn đề:" Bá tước, có muốn hỏi ngài một việc."
Dracula mở hai mắt:" He he xem ra thương thế của ngươi đã hỏi hẳn rồi. Hỏi chuyện gì cũng được, nhưng trước tiên phải đánh một trận đã!"
Không đợi Cổ Diêu đáp ứng, Dracula đã bay lại, hồng quang trên người tăng lên, trong tay xuất ra một cái huyết cầu.
Xem ra không đánh không được. Cổ Diêu đành phải vận đấu khí, một quyền như lưu tinh xuất ra nghênh đón.
Một đỏ một trắng, hai quyền kình va chạm, sau đó thì bị màu đỏ nuốt lấy, Cổ Diêu đã chứng kiến qua Hấp Huyết đại pháp của Dracula ở Ngã Trạch Lạp Tư, ngoại trừ có khí tức tà ác ra còn có thể nhanh chóng phân giải đáu khí của đối thủ, khiến cho đối thủ vô kế khả thi.
Mấy năm không gặp, huyết ma ngày càng mạnh hơn, thậm chí là đấu khí cũng bị đồng hóa. Hai bên tăng lực lên. Uy lực cũng lớn hơn.
Dracula hừ một tiếng, khinh thường nói:" Linh động? Vô dụng thôi, mau cho ta chứng kiến thiên ma quyết nào, để xem xem thực lực của ngươi ra sao!"
Hàn Đan sau khi trở về ma giới thì không chỉ tu luyện Tu La Tuyệt Tâm mà vẫn tu luyện Linh Động. Dracula lại thường xuyên chỉ điểm cho nàng nên cũng biết đại khái về linh động.
Trước mặt tên huyết ma cường hãn này thì linh động quả thật là không có tác dụng, vì thế Cổ Diêu xuất ra thêm một quyền nữa nhưng quyền này lại có màu đen, và có hình như là một cơn lốc xoáy, Nguyên Tử Bạo Liệt Quyền của Thiên Ma Quyết.
Lấy nguyên tử làm cơ bản, phân chia ra với tốc độ cực nhanh đó là cơ sở của Nguyên Tử Bạo Liệt Quyền, cho dù tốc độ đồng hóa của hấp huyết cũng không bằng, một quyền này đánh tan huyết cầu, mà quyền kình vẫn còn dư lực hướng về phía huyết ma.
" Hay, phải thế này chứ!" Dracula cũng lên tiếng khen, mà tay thì vẫn không có dừng. Một huyết thuẫn hiện ra trong lòng bàn tay.
Quyền kình va chạm với huyết thuẫn thì kêu lên vài tiếng rồi từ từ thu nhỏ lại, và hoàn toàn biến mất. Dưới sự phân giải liên tục của Hấp Huyết Kính thì nó không thể nào phá vỡ được phòng tuyến, nhưng mà người rơi vào thế hạ phong đã là Huyết ma, dù sao thì hắn phải vận đấu khí liên tục mới phá được chiêu thức của Cổ Diêu.
Dracula cũng không tức giận mà chỉ cười:" He he, thiên ma quyết quả nhiên là đặc biệt, đến đây nào, tiếp tục!"
Mười ngón tay của hắn chỉ thẳng ra, hàng trăm ngàn tia máu xuất ra, các tơ máu này đan xen với nhau, tạo thành một huyết võng, mà các tơ máu vẫn còn tương liên với mười ngón tay của huyết ma.
Nhìn cái huyết võng đang tiến về phía mình, Cổ Diêu không dám chậm trễ vội xuất ra một quyền, tạo nên một lỗ thủng trên huyết võng nhưng Cổ Diêu chưa kịp vui mừng thì Dracula lập tức bổ khuyết lại huyết võng.
Cổ Diêu thấy thế thì kinh hãi, chính vào lúc này thì huyết võng chộp xuống như tia chớp.
Không có tiếng động kích liệt nhưng mà mặt đất lại giống như đậu hủ bị huyết võng xuyên qua dễ dàng, lực phá hoại thật là kinh khủng.
Nhưng Cổ Diêu không phải là mặt đất, khi huyết võng chụp xuống thì thân ảnh của hắn đã biến mất.
"Hảo khinh công!" Dracula mặt không thay đổi, tay run lên, huyết võng từ dưới đất được nâng lên, cũng không cần nhìn mà cho huyết võng trùm về phía sau.
Cổ Diêu lần này đã sớm có chuẩn bị, sử dụng quỷ bộ né tránh huyết võng ở những góc độ dễ dàng nhất. Phương thức công kích của huyết võng cũng giống như là roi vậy, tuy dài nhưng lại hó khống chế, nếu như bị đối thủ tiếp cận sẽ luống cuống chân tay.
Kế hoạch của hắn thì đúng nhưng mà đối tượng thì lại sai. Ngón tay của Dracula di chuyển, huyết võng lại hóa thành hàng trăm sợi tơ, rồi lại xuất hiện trước người hắn và hợp lại thành một cái huyết võng khác.
Cho dù thân pháp của Cổ Diêu có cao đến đâu đi nữa thì huyết võng luôn xuất hiện trước mặt hắn như bóng với hình, lúc này Dracula còn khéo léo hơn cả một thợ dệt xuất sắc, các tơ máu trong tay của hắn dường như là vật sống, hắn có thể tùy tâm mà khống chế, hóa giải hoàn toàn thế công của Cổ Diêu.
Nhìn Cổ Diêu chật vật dùng quỷ bộ để né tránh, Dracula nói:"Nếu như ngươi chỉ có thực lực như thế thôi thì quả thật là lam cho ta quá thất vọng!"
Cổ Diêu nghe thế thì dừng cước bộ, quả thật là cứ phòng ngự không thì cũng không phải là biện pháp tốt.
Nhìn huyết võng bay tới, Cổ Diêu không có né tránh nữa. Kim quang từ trong thân thể hắn phát ra, sau đó thân thể của hắn di chuyển như con quay, càng ngày càng nhanh.
Kim sắc quang cầu bay về phía Dracula, phá tan toàn bộ các tia máu chạm vào nó. Nếu như không thể thủ thắng bằng kỷ xảo được thì phải cường công thôi!
Dracula vội bỏ huyết võng, tạo ra một huyết thuẫn nhưn là độc long toản tiếp tục đâm vào, huyết thuẫn bị phá vỡ, kim toản trúng vào người của Dracula. Huyết ma kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức lui về sau, tuy đã sử dụng tốc độ nhanh nhất nhưng mà vẫn bị trúng đòn.
" Hay lắm, thế này mới là chiến đấu chứ, ke ke ke..." Trong tiếng cười điên cuông hai con ngươi của Dracula biến thành màu đỏ sậm, hàm răng trở nên bén nhọn, một đôi cánh dơi xuất hiện sau lưng hắn, mở rộng ra, khôi phục lại hình dạng ác ma, đây chính là Dracula chân chính.
Đấu khí màu đỏ tuôn ra khỏi thân thể hắn liên tục, nhưng toàn bộ lại hương về phía trên, bầu trời trong huyết chi giới nhanh chóng bị bao phủ bởi một lớp mây màu đỏ, áp lực trầm trọng, và nó cũng rất thấp, tựa hồ như chỉ cần giơ tay lên và có thể chạm vào nó vậy. Khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Dracula phất cánh bay lên trời cao. Lọt vào đám mây. Thanh âm của hắn truyền ra:" Tiểu tử, tiếp chiêu, Đại Huyết Băng!"
Vừa dứt lời thì một dãy lụa màu đỏ rất lớn từ trên trời rơi xuống, nhìn từ xa thì giống như là một dòng thác đang tuôn xuống, mang theo một uy thế không thể nào kháng cự được. Mà mục tiêu của nó chính là Cổ Diêu ở bên dưới.
Huyết thác này có phạm vi rất lớn, gần như là bao trùm cả tiểu vị diện. Cổ Diêu không còn nơi để tránh.
Nhìn huyết thác từ trên trời chảy xuống Cổ Diêu hít sâu một hơi, cầm chặt khốn long trong tay, hét lên một tiếng, một đao quang hình bán nguyệt bay ra, mang theo một tiếng long ngâm, Cổ Diêu giống như là một con rồng bay thẳng lên cửu thiên. Dĩ nhiên là đang tách huyết thác ra. Nghịch lưu bay lên!
Đây là chiêu thức cải tiến từ minh vương trảm trong thiên ma quyết - Phi Long Tại Thiên, chuyên đối không. Uy lực cũng lớn vô cùng, và cũng chỉ có thể sử dụng khốn long mới thi triển ra được.
Bị dính một chiêu huyết vân tan ra, ánh mặt trời lại chiếu xuống đất lần nữa, nhưng vẫn chưa chấm dứt, Phi Long Tại Thiên chỉ mới là nửa thức mà thôi.
Hai đạo hắc khí từ sau lưng hắn hiện ra, trông giống như là cánh, nhưng thực chất lại chính là hình ảnh do thiên ma khí tạo ra.
Phi Hành Thuật trong thiên ma quyết, nó tiêu hao sức lực nhiều hơn các thuật phi hành thông thường, nhưng cũng rất khác biệt, thaan ảnh của Cổ Diêu nhanh chóng biến mất chỉ còn lại một bóng đen.
Trong không trung mà có thể có được tốc độ như một thích khách là đã hiếm thấy lắm rồi.
Đây là chiêu thức lần đầu Cổ Diêu thi triển trong thực chiến, bởi vì nó tổn hao đấu khí quá nhiều, nếu như quyết đấu với cao thủ, không thể nhất kích tất thắng thì sẽ rơi vào tình thế rất xấu, sẽ dễ dàng trúng đòn phản công của đối thủ, bởi vậy khi sử dụng phải rất thận trọng, nhưng mà trước mặt huyết ma thì Cổ Diêu không còn lựa chọn, hơn nữa Cổ Diêu không hề lo lắng chuyện huyết ma sẽ đoạt mạng của mình.
" Đây là chiêu thức mạnh nhất của ngươi sao? Xem ra cũng đã đến lúc phân thắng bại rồi! He he." Đối với lôi đình nhất kích của Cổ Diêu thì Dracula vẫn cười rất tự nhiên.
Cổ Diêu thì lại không như thế, hắn đem tình thần tập trung lên người đối thủ, ưng nhãn thuật trong thiên ma quyết được sử dụng, thân ảnh của Dracula dược phóng đại mấy chục lần.
Cao thủ quyết đấu, thắng bại trong khoảnh khắc cho nên hắn không dám không tập trung cao độ.
Nhưng mà Dracula đang được hắn chăm chú nhìn lại biến mất, vô thanh vô tức, khiến cho Cổ Diêu vô cùng ngạc nhiên, cho dù với thân pháp của sư phụ hắn cũng không thể nào biến mất như thế dưới ưng nhãn thuật của hắn, nhưng mà Dracula lại biến mất như thế.
Tiếp theo thì Cổ Diêu thấy hoa mắt, cảnh vật xung quanh biến thành màu đỏ, thuần một màu đỏ, không biết được đây là bầu trời hay là mặt đất, lúc này không thể phân biệt được phương hướng.
Thân hình của Dracula lại xuất hiện trong phiến hỗn độn này, hắn đi từng bước về phía Cổ Diêu, đi rất chậm nhưng khi hắn đi đến trước mặt rồi thì Cổ Diêu cũng không thể nào nhúc nhích thân thể được, cho dù là nhúc nhích một ngón tay cũng không thể, khốn long trong tay không thể nào bổ về phía đối thủ được.
Hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Dracula thong thả giơ tay phải lên, giống như là một động tác quay chậm vậy, nhìn thấy rõ ràng ngón trỏ của hắn chỉ lên trán của mình.
"Bịch!"
Dracula nhẹ nhàng huýt sáo, huyết sắc hỗn độn biến mất, Cổ Diêu thì vẫn đứng ở không trung như cũ, trước mặt của hắn vẫn là Dracula.
Cổ Diêu không có bị thương, nhưng hắn biết rõ, nếu như Dracula muốn giết thì mình đã chết từ lâu rồi.
Mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy ra, tim hắn còn đập liên hồi, Cổ Diêu suy nghĩ mãi, vẫn chưa hết kinh hãi, vừa rồi là có gì xảy ra, tại sao mình lại không có lực chống cự?
Không phải là huyễn thuật! Dracula không rành huyễn thuật, huống chi nế ở trong huyễn cảnh thì Cổ Diêu tin chắc là không thể nào để cho đối phương khiến cho mình không có lực chống cự như thế được!
Một cảm giác khủng khiếp, chiêu thức vừa rồi của Dracula cuối cùng là chiêu gì?
Một danh từ xuất hiện trong đầu của hắn - Lĩnh Vực!
Người sáng tạo ra lĩnh vực, có thể tùy ý định ra pháp tắc, mọi tính mạng ở trong lĩnh vực đều nằm trong lòng bàn tay, có thể bóp chết lúc nào cũng được, đây chính là điểm đáng sợ của lĩnh vực!
" Đoán được rồi sao? Đúng vậy đó chính là lĩnh vực, là huyết chi lĩnh vực của ta!" Dracula nói:" Ta gọi ngươi đến đây là muốn nói cho ngươi biết một việc, nếu như ngươi không đạt đến cảnh giới lĩnh vực thì vĩnh viễn không thể nào là đối thủ của Clark!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]