Bạch quang mãnh liệt tán đi, Cửu Vĩ Hồ cũng không biến mất cùng với Ma thần, nó vẫn tồn tại, chỉ có điều khắp người trong suốt, như là một con hồ ly thuỷ tinh vậy.
Đi về phía Cổ Diêu, Cửu Vĩ Hồ nói: “Tiểu tử, chúng ta rốt cục có thể thấy mặt nhau!”
Nhìn quái vật khổng lồ trước mặt, Cổ Diêu không thể nghi ngờ là có chút sợ hãi, Đa Minh Ni Khắc tổ sư đem nó giam trong Tiêu Dao giới lâu như vậy, khẳng định tích súc đầy bụng oán khí. liệu có làm hại mình không?
Nhưng mới vừa rồi nó nhắc đến cái Linh Hồn Khế Ước kia, Đa Minh Ni Khắc tổ sư dường như đã hạ cấm chế đối với nó, khiến cho nó không dám gây hoạ, mới nghĩ đến đó, tâm thần Cổ Diêu hơi bình tĩnh lại : “Ngươi chính là … gọi ta trong mộng.” Nói đén đây có chút do dự, nên xưng hô nó là “người” hay là “sinh vật” thì tốt hơn?
“Không sai, chính là ta, con quỷ xui xẻo bị phong ấn trong giới chỉ!” Cửu Vĩ Hồ cười tự diễu, biểu tình trên mặt rất phong phú, cho dù nó không phải là nhân loại, Cổ Diêu cũng có thể thấy được cảm tình nó muốn biểu đạt: “Lão già dịch Đa Minh Ni Khắc không có lưu lại phương pháp triệu hồi, bởi vậy ngươi và ta vẫn không cách nào giao tiếp, chỉ có một số ít lần, khi sóng tinh thần của ngươi xuống thấp, bình thường là trong khi ngươi mơ, ta tích tụ linh hồn lực hướng về ngươi kêu gọi.”
“Uh, đúng rồi rồi, tên Ma thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-si-dao-tac/2242310/quyen-15-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.