Chào! Đã lâu gặp mấy độc giả. Do một tháng quá phải gọi là “quá lười”.Cứ nghĩ là “thôi mai viết ngoại truyện cuối cũng được. Hôm nay đi chơicho thoải mái”. Ai ngờ ngày nào cũng nghĩ vậy rốt cuộc quên bà nó cáitruyện tới giờ luôn. Xin thứ lỗi nha!
Bảo đã từ công ty về lâu rồi mà sao đợi mãi chẳng thấy Nhi về. Hắn bắt đầu lo lắng, sốt ruột.
-Haizz! Em đi đâu mà lâu thế này Vân Nhi?_Bảo lẩm bẩm
Bảo kêu người bảo vệ của nó vào nhà để hỏi. Người bảo vệ là con gái tên làMinh Hoa. Con gái vậy thôi chứ đánh võ siêu lắm. Từng được cúp vàng mônquyền anh nên hắn mới tin tưởng Minh Hoa.
-Cậu chủ kêu tôi?_Minh Hoa
-Cô có thấy Vân Nhi đâu không?_hắn nói giọng bực bội
-Dạ không. Lúc trưa em thấy Vân Nhi đến công ty của cậu chủ.
-Sao cô không đi theo?
-Dạ tại cô chủ cứ nằng nặc kêu tôi ở nhà nên tôi mới….
-Haizz! Thật là…..
Giờ Khánh Bảo mới nhớ lại cái đồng hồ hắn tặng cho nó. Trong đó có con chip định vị nơi ở của nó. Hắn chạy nhanh lên phòng lấy máy xác định vị trícon chip đó ra. Tại thời điểm đó ngay chỗ của nó…..
-Anh mau thả tôi ra_nó vùng vẫy khỏi sợi dây thừng đang trói hai tay hai chân nó lại.
Mắt nó thì bị bịch một miếng vải đen làm nó chẳng thấy gì. Cứ đạp loạn xạ.Ai ngờ đạp trúng Thiên. Cú đạp cũng không hề nhẹ. Thiên cắn răng.
-Cái con nhỏ này!_Thiên bực bội
-Bỏ ra_nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sao-em-quay-qua-vay/3064134/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.