Y đức 
Edit: Miến Pb.M 
Convert: TTV 
Sân vắng hoa rơi, ta và Nam Cung Minh đứng ở dưới mái hiên chờ đợi thần y đi ra, lặng yên không nói, cảm thấy thời gian như con kiến, chậm rì rì từ trong giữa tổ đi ra, ngứa lòng khó nhịn, cũng không dám vọng động. 
Bỗng nhiên, ở sâu trong chỗ hoa leo thưa thớt, có một cô gái mười ba mười bốn tuổi, ôm con mèo nhỏ, lỗ mãng chạy tới tìm thần y, nàng ăn mặc không giống với những thị nữ của hắn ở đây, trên đầu thắt hai búi tóc đen bóng, bên mang tai cài đóa hoa nhỏ làm bằng chuỗi trân châu, mặc một bộ váy mùa thu có thêu con bướm cùng hoa lan xanh biếc, ánh mắt tròn tròn, đôi môi nho nhỏ, thoạt nhìn là một đoàn tính trẻ con. 
Do chủ nhân ưa thích yên tĩnh, bọn thị nữ của Bạch gia phần lớn đều mang vẻ mặt lạnh lùng, ít lời kiệm chữ, nhưng là nhìn thấy cô gái này, tựa hồ có chút lo lắng cùng bận tâm, đều tiến lên hỏi:“Tiểu Hỉ làm sao vậy? Hay là chứng đau đầu lại tái phát? Hay muốn đi thông tri chủ tử?” 
Cô gái nhỏ lắc đầu, liền lôi kéo góc áo của thị nữ, một bộ ngây thơ, ôm con mèo nhỏ nói:“Tiểu Hoa nhi bị thương rồi, cho nên ta đến tìm Bạch ca ca.” 
Thị nữ thật khoa trương thở ra, dỗ dành nói:“Đừng nóng vội, đợi chủ tử xử lý bệnh nhân xong, nhất định sẽ vì ngươi xem bệnh cho mèo.” 
Cô gái nhỏ ngốc nghếch hỏi lại:“Hiện tại không được sao?” 
Bọn thị nữ đang muốn cự tuyệt, cô gái bẹt bẹt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-vo-hoan/1539135/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.