Chu Trọng Đạo cảm thấy được sự tình càng ngày càng chơi vui.
Hắn cùng với Phương Thái hậu dường như đã ngầm đạt thành một loại ăn ý kỳ diệu.
Có lẽ Phương Thái hậu đối với việc trong triều âm thầm cảm thấy lo lắng; có lẽ là đối với Quý thừa tướng càng ngày càng bất mãn; hoặc có lẽ Phương Thái hậu cũng đang chờ một quân cờ không sợ trời không sợ đất.
Bất kể là bên nào, Hạ Lan Cẩn ít nhất tại bên ngoài chiếm được yêu thích của Thái hậu. Đã như thế, Quý thừa tướng chỉ có thể trơ mắt nhìn. Lúc cùng Chu Trọng Đạo chạm mặt, còn cố ý rộng lượng nói: “Bài sớ của Hạ Lan, ta đã xem kỹ mấy lần, rất có kiến giải. Lần sau có tiệc trà xã giao, ta nhất định phải mời hắn có mặt. Điện hạ không ngại chứ?”
Chu Trọng Đạo cười ha ha: “Thừa tướng có lòng trọng nhân tài, ta sao lại để ý chứ?”
Quay đi quay lại, Hạ Lan Cẩn liền thật sự đến dự tiệc trà xã giao của Quý thừa tướng.
Tiệc trà xã giao vừa kết thúc, Hạ Lan liền đi tới Nhiếp chính vương phủ. Chu Trọng Đạo tai mắt nhiều như gió, hắn thực đã nghe nói, Hạ Lan Cẩn tại tiệc trà xã giao đã bày ra một kĩ năng pha trà cực kì tốt, so với thế gia công tử thừa sức, không chút nào yếu thế.
Trong kinh giàu có và đông đúc, sang trọng hoa mỹ. Hạ Lan Cẩn xuất thân thâm sơn cùng cốc, có lẽ đã sớm chuẩn bị, mới có thể ở kinh thành như cá gặp nước, không bị người cười nhạo.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-gioi/1311833/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.