Chương trước
Chương sau
Nàng vội đem hộp bưu phẩm trả lại cho vị đại thúc giao nhận, gương mặt khẩn trương nói: "Đại thúc, bưư phẩm này ta không thể nhận, làm phiền chú đem về đi!"

Đại thúc ngẩn người ra một chú sau đó như chợt hiểu ra điều gì đó mở to mắt , nhếch miệng cười to, nhìn nàng nói có vẻ nửa đùa nửa thật: "Như thế nào? Vợ chồng son cãi nhau ?"

Nàng nghe đaị thúc giao nhận nói như thế sửng cứng người chỉ hận bản thân không có chỗ nào để đập đầu vào kêu khổ.

Nói nàng và “ người hâm mộ “ là một đôi sao? Đại thúc, nhìn dung mạo nàng như thế mà đoán như vậy chả lẽ “ người hâm mộ” hắn là đầu heo ư?

"Đại thúc, chú đừng hỏi nữa, tóm lại chú đem bưu phẩm này về đi!"

Đại thúc vỗ vỗ ngực, ra vẻ "Ta là người từng trải"nói với nàng.

"Hiểu rồi, hiểu rồi , ta biết, ta là tuổi quá nhỏ nên cái gì cũng không biết hết a? Vợ chồng son có cãi nhau cũng đừng làm quá, không thì ảnh hưởng đến tình cảm đó!"

Đại thúc, chú thấy nàng giống heo à???

"Thực không phải như chú tưởng vậy đâu, chú làm ơn đừng giảng hòa nữa !"

nàng đứng ở cửa, cùng vị đại thúc đẩy qua đẩy lại hộp bưu phẩm như đánh Thái Cực quyền, vị đại thúc thấy bưu phẩm cứ như đụng vào lông nhím. Sự thật được chứng minh, vị đại thúc này nội lực thâm hậu, nàng cuối cùng không phải là đối thủ.

"Không hoà giải, không hòa giải, ngươi nhanh nhanh ký tên nhận đi ,ta còn phải đi giao chon hiều nhà lắm! công ty chúng ta chỉ nhận giao đến, còn muốn trả lại ngươi tự đi tìm bạn trai của ngươi đi!"

Ngay lúc nàng đang bị bức đến phát điên lên thì người hâm mộ lại gửi đến một tin nhắn.

"Ta cam đoan đây là lần cuối cùng, xin ngươi đừng cự tuyệt, mở ra nhìn xem, ngươi nhất định sẽ thích ."

nàng cắn răng một cái, chỉ đành dậm chân, thu thì thu! Dù sao không đến nỗi là bom nguyên tử, nàng sợ cái gì chứ?

Nàng vẫn thấy giận nên động tác thô bạo xé hộp bưu phẩm , thì đập vào mắt nàng là một cái vòng bằng gỗ từ bên trong hộp rơi ra, nàng vội nhắt lên, nhìn kỹ, trong lòng vô cùng ngạc nhiên .

Đó là một cái vòng gỗ được chạm khắc rất thủ công tinh xảo, có thể thấy người làm ra nó rất tốn hao không ít tâm trí vào đó.

Trên vòng chạm khắc thật tinh xảo những hoa văn gợn sóng, có hình một ông lão đang đứng trên thuyền, ngư ông trong tay nắm một cây xào dài, chống thuyền nhỏ lướt sóng , dưới chân là một con cá phía sau anh1 chiều tịch dương taọ thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

Nàng vừa lật cái vòng lại thì nhìn thấy giòng chữ chạm khắc tỉ mĩ Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ.Tâm hồn nàng chợt như sóng tràn…

Điện thoại cùng lúc chợi reo vang, là “ người hâm mộ” nàng nhấn phím nhận điện nhưng nhất thời cũng bối rối không biết nói gì…

"Thích không?" “ người hâm mộ” hỏi.

Nàng ấp úng một hồi , cuối cùng vẫn thành thực nói .

"Thích..."

Nàng nghe giọng cười của anh ta bên kia nhẹ nhàng, có vẻ tâm trạng đang rất vui vẻ.

"Thích là tốt rồi, ta còn sợ ngươi giận lên vứt đi mất…!"

Vứt đi? Tặng phẫm đẹp như thế nàng làm sao có thể vứt đi được?

Nàng cảm thấy hơi ngại ngùng về món quà tặng nên thuận miệng hỏi: “ngươi tặng ta đồ tốt như vậy ta thực sự rất ngại…”

“người hâm mộ” sợ nàng trả lại bèn vội vàng nói: "không sao , không sao, ta không phải dùng tiền để mua nên ngươi đừng ngại... Ha ha, là do chính ta làm ."

Nàng kinh ngạc: "Ngươi làm ?"

"Như thế nào? Ngươi không tin ta ?"

"Không, không có..."

nàng bị làm sao vậy, tự nhiên bị cái vòng bé nhỏ đó làm cho nói lắp ? !

“người hâm mộ” lại nói: "Ta còn làm cho ngươi mấy cái vòng tay bằng dây thừng, ngươi đeo lên tay rất đẹp, lúc nào đó ngươi sẽ thấy có người đem đến, liền..."

"Tại sao?" nàng cắt ngang lời anh ta, "Tại sao lại phải đối xử tốt với ta như vậy? Vì sao?"

Người hâm mộ nói: "Bởi vì ta là ngươi ..."

"thôi ngươi đừng nói ngươi là người hâm mộ của ta nữa ! lý do này rất gượng ép !" nàng đột nhiên nổi giận lên, quát anh ta .

Người hâm mộ dừng một chút, rồi cười nhẹ nhàng nói: "Thích này , có hứng thú này, yêu này ! có thể tính là lý do chứ?"

Nàng bị lời nói của anh ta biến thành tâm phiền ý loạn, hổn hển nói: "Ngươi cũng thật là nhàm chán!"

“người hâm mộ” có vẻ không hờn giận gì trả lời: "Có lẽ như thế !"

Nàng hết lời để nói.

Nếu ngươi đánh một ai đó vào má phải, người đó lại đưa nốt má trái cho ngươi đánh , chờ ngươi đánh xong cả hai má, lại nhìn ngươi cười, ngươi nên làm cái gì bây giờ?

“người hâm mộ: "Không nói nữa , ta còn có chuyện phải làm, cái vòng đó ta chạm khắc cả một tuần! Trăm ngàn lần ngươi đừng vứt bỏ nha! Làm ơn !"

nói liền cúp điện thoại, lại bị nàng lớn tiếng gọi lại, "Đợi chút!"

"Lại làm sao nữa vậy?"

"Cái kia... ạch... Cám ơn ngươi..."

“người hâm mộ” có vẻ choáng váng, một lúc lâu sau mới cười nói: "Đừng nói cám ơn, ta sẽ không quen ."

Nàng lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy hối hận , hận không thể cắn lưỡi mình đi! Nàng là bị trúng tà rồi ? Vì sao muốn cùng anh ta nói cám ơn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.