Đến Dật Cư, nàng ngồi xổm chống tay lên cằm rầu rĩ, Mạch Thượng Sơ Huân hỏi nàng, vì sao không ra bên ngoài đi?
Nàng chỉ còn biết giậm chân đấm ngực: "Đồ nhi ơi! Sư phụ thất sách ! Phỏng chừng Quan Công hiện tại đang cầm đại đao chờ hai thầy trò ta ở cửa bản sao! Bây giờ mà đi ra, chính là đi vào chỗ chết, chết không toàn thây a!"
Mạch Thượng Sơ Huân thật sự là điếc không sợ súng , kiên quyết nói: "Cùng lắm thì hai thầy trò chúng ta cùng đi ra ngoài liều mạng với hắn!"
Nàng dở khóc dở cười: "Đồ nhi, sư phụ trong tay tranh bị Căn Tú Hoa Châm, ít nhiều cũng còn có thể còn bắn bị thương chân hắn; ngươi trong tay chỉ có mấy cái cung tên gỗ, ngay cả lông chân của hắn ngươi cùng không có cơ hội đụng đến!"
Mạch Thượng Sơ huân nhất thời mờ mịt , "vậy làm sao bây giờ?"
Nàng tức giận nói : "Ngươi là heo à ! Lão nương nếu mà biết phải làm sao thì đâu có còn ngồi ở chỗ này mà rầu rĩ?"
Mạch Thượng Sơ Huân: ...
đội ngũ lãnh tụ- Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: đồ nhi, nếu không ngươi trước tiên nên thoát ly đoàn đội ra ngoài! Tự mình làm nhiệm vụ đi , ngươi chưa đến cấp ba mươi, nên hắn dù có muốn giết ngươi, cũng không động đao được.
đội ngũ - Mạch Thượng Sơ Huân: ta không đi, ta phải ở lại chỗ này cùng sư phụ.
GM thấy không? Nàng cuối cùng cũng thu nhận dạy dỗ được một đồ đệ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cung-khuynh-thanh/2347615/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.