Nàng vừa định hỏi xem có chuyện gì xảy ra thì Hác Hiểu Lôi đã túm nàng từ trên ghế ôm nàng xoay vòng vòng.
“Dư Xướng Trễ, ngươi đúng là miệng lưỡi linh thiêng nha, ngươi mới nói bọn họ sẽ bị báo ứng bây giờ bọn họ đã thực sự bị báo ứng rồi! Ha ha … “
Nàng bị Hác Hiểu Lôi vừa lôi, vừa kéo, vừa nhảy nhót la hét làm đầu óc choáng váng, liên tục cầu xin tha thứ: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngài trước có thể đem ta bỏ xuống rồi nói sau được không .. Cái gì báo ứng ? mà ai bị báo ứng vậy?”
“Đi một chút đi, vì ngươi đúng là linh thiêng có kim khẩu, hai tỷ muội ta cũng phải đi ra ngoài ăn một chút gì ngon ngon đi!” Hác Hiểu Lôi nhấc chân đá vào tắt máy tính của nàng, rồi lôi kéo nàng ra cửa.
Nàng khóc không ra nước mắt, giận mà không dám nói gì, trong lòng than vãn: tỷ tỷ, máy tính không phải của ngươi hèn chi ngươi không chút thương tiếc như vậy…
Vừa lên xe, Hác Hiểu Lôi hưng phấn nhấn ga lượn một vòng rất gấp khiến nàng chưa ngồi vững bị nghiêng ngã phải vội nhanh tay thắt dây an toàn vào.
GM, người phụ nữ này có biết bị điên không hả trời? Nàng cũng không phải là sợ chết lắm, nhưng nàng không muốn bị chết thành từng mảnh nhỏ đâu a!
Chạy xe đến nhà hàng, Hác Hiểu Lôi đặt một phòng riêng, kêu đầy bàn đồ ăn, hào hùng vạn trượng vỗ vai nàng nói: “Ăn! Hôm nay cho dù ngươi đem ta ăn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cung-khuynh-thanh/2347558/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.