Thành phố B, sân bay quốc tế XX.
Máy bay hạ cánh, nàng cùng Ngôn Hạo vừa lấy xong hành lý quay đầu lại thì phát hiện không thấy Dư Niệm đâu cả!
Lúc mới bước ra nàng còn nắm tay Dư Niệm, thằng bé có vẻ không thích bảo nàng buông tay nó có thể tự đi , kết quả bây giờ thằng bé lại bị lạc đi đâu mất!
Trong đầu nàng sợ hãi, tay chân bủn rủn, hoang mang lo lắng cầm lấy tay Ngôn Hạo anh truy vấn: "Làm sao bây giờ , chúng ta phải làm sao bây giờ? Dư Niệm sẽ không bị bọn buôn người lừa bán đi chứ?"
Ngôn Hạo anh có vẻ bình tĩnh hơn nàng, khẽ đỡ lấy vai nàng, cố gắng bình tĩnh trấn an: "Em đừng hoảng hốt! Anh nghĩ Niệm Niệm chắc chỉ lạc chúng ta loanh quanh đây thôi … như vậy đi, để anh đến quầy nhờ bọn họ hỗ trợ phát trên radio tìm người, em đứng ở đây dừng đi đâu cả để lỡ Niệm Niệm có quay lại đây thì lại không tìm thấy chúng ta!"
Ngôn Hạo đi rồi, lòng nàng tựa như kiến bò trên chảo nóng liền tục đảo mắt xung quanh tìm kiếm thân ảnh của thằng bé, trong đầu lại lo lắng suy nghĩ miên man.
Lạc đường… lừa bán… ngoài ý muốn...
Nàng đem tất cả các tình huống có thể phát sinh liệt kê ra, trong lòng cân nhắc Dư Niệm nếu có gì không hay xảy ra, nàng cũng không muốn sống nữa ...
Ngay lúc nàng đang lẩn quẫn suy nghĩ xem trong ba phương pháp là cắt mạch máu, thắt cổ và uống thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cung-khuynh-thanh/2347496/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.