Vân vĩ lang dẫn đầu trong việc đào đất móc hột đào,tất nhiên là hạ nhân trong Vân phủ cũng không dám chậm trễ, đều nhào vào làmtheo gia. Dưới trời nắng nóng, hậu viện Vân phủ bị đảo lộn tùng phèo như cáinồi bánh chẻo, hơn mười người chen chúc nhau, ai nấy xắn ống quần, khom lưnglục lội tìm kiếm.
Trời không phụ lòng người, trước khi mặt trời xuốngnúi, cuối cùng một người nào đó đã đào ra một cái hột đen sì sì trong góctường. Vân vĩ lang cũng không ngại bẩn, tiếp lấy hột đào còn dính lấm lem bùnđất, tìm một chỗ phong thủy tốt cạnh cái ao nhỏ rồi chôn xuống, lấp đất lên.Sau đó lại kiếm vài hòn đá cuội, sắp một vòng quanh chỗ lấp hạt đào.
Lúc này, Măng Tây Cải Trắng cũng chạy chậm chậm đếnhậu viện giúp vui, nhìn thấy một nắm đất mới lấp bên cạnh ao nước, hưng phấnsủa lên mấy tiếng, âm thanh vang vọng khắp nơi. Vân vĩ lang xem một hồi, độtnhiên híp mắt cười, nói với hai con chó ngao nhỏ: "Chỗ này có bọn ngươicanh rồi."
Măng Tây Cải Trắng nghe vậy sửng sốt, dường như hiểu ýchủ nhân, lại ngẩng cao đầu sủa thêm vài tiếng, đắc ý chạy vòng vòng quanh chỗlấp hạt đào.
Vân Trầm Nhã xoay người lại, nhìn lướt qua hạ nhân ởhậu viện, giọng không nhanh không chậm: "Chỗ đất này, thường ngày cácngươi cũng đừng động đến nó. Không tưới nước, không bón phân."
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, trên mặt đều hiện lênvẻ nghi hoặc. Giây lát sau, lão quản gia bước từng bước lại, hỏi: "Đạicông tử, nếu không tưới nước bón phân, chỉ sợ..."
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy Vân vĩ lang cười khẽmột tiếng, hai mắt gợn sóng một cách gian tà: "Ta chính là muốn xem cái“chỉ sợ” ấy." Nói xong Vân Trầm Nhã giũ giũ áo choàng, xoa xoa tay bỏ đi,Măng Tây Cải Trắng như phụ họa chủ nhân, cũng hướng về phía hạ nhân sủa vàitiếng, khoan khoái chạy theo Lang chủ tử.
Sau hoa viên, những hạ nhân có mặt tại đó đều ngẩn rakhó hiểu. Tư Không Hạnh đi ngang qua, hỏi đã xảy ra chuyện gì. Lão quản gia đemsự tình kể lại, Tư Không Hạnh suy tư một hồi rồi nói: "Vậy cứ nghe theolời Đại công tử, không tưới nước, không bón phân, thường ngày các ngươi đếnchăm sóc vườn hoa, cứ tránh chỗ này ra là được rồi."
Lão quản gia nghe mà sửng sốt, nhanh nhẩu nói tiếp:"Dưới chỗ đất này là một hạt đào, mặc dù có thể nảy mầm, nhưng nếu khôngtưới nước, không chừng mấy ngày nữa cũng sẽ chết."
Tư Không Hạnh nói: "Đại công tử đã nói là muốnxem 'Chỉ sợ', chính là muốn xem thử nếu không tưới nước bón phân, hạt đào nàycòn có thể mọc lên cây đào, nở ra hoa đào hay không." Nói xong, hắn chợtthấy mấy từ "mọc thành cây đào, nở ra hoa đào" này như có thâm ýkhác. Trong lòng Tư Không Hạnh run rẩy, cảm thấy dường như mình đang nói điềukhông phải sau lưng Vân vĩ lang, xấu hổ cuống quít ho khan hai tiếng, sửa vạtáo lại bỏ đi.
Mới đi được chưa đầy hai bước, lại nghe lão quản giaphàn nàn sau lưng: "Ta làm quản gia nhiều năm như vậy cũng không thể đoánra tính khí vị Vân đại công tử này. Lần trước hắn bảo hạ nhân hầm canh,mỗi ngày sớm tối gì cũng hầm ba lượt, kết quả hầm ra rồi, hắn lúc thì chê nhiềudầu mỡ, lúc thì chê thiếu muối. Nói đến mới nói, đầu bếp trong phủ cũng là ngựtrù trong cung, bị hắn kén cá chọn canh mấy chục chén canh Bách Quán sơn. Sánghôm nay rốt cuộc hầm ra một bát hợp khẩu vị của hắn, hắn lại không uống, bảogói ghém cẩn thận cho hắn mang đi ra ngoài, hỏi hắn làm gì, hắn nói là cho thỏăn. Aizz, ta thật cảm thấy quái lạ...Trên đời này làm gì có con thỏ nào uống canhBách Quán sơn đâu chứ..."
Đã nhiều ngày nay mỗi ngày Thu Đa Hỉ đều đến kháchđiếm Thư gia cắm cọc từ giờ Thìn đến giờ Thân để tìm thân ảnh của Phương DiệcPhi. Nhưng tất nhiên là không thấy bóng dáng Phương Diệc Phi đâu cả, Thư tiểuĐường thấy nàng ngồi canh một mình buồn chán, nên mỗi ngày ở lại nói chuyện vớinàng một hồi.
Thư Đường từ nhỏ đã biết người biết mình, lúc đó cônương nàng còn nhỏ, nên khó có bạn thân chốn khuê phòng. Khi nàng đến tuổi, mặcdù cũng được đến học đường dành cho nữ tử, nhưng vì tính tình của nàng quá thậtthà, lại không thích bôi son trát phấn, trâm cài lược giắt, quần là áo lụa, nênkhông hợp với các cô nương cùng học đường. Ở học đường nửa năm, một cuốn NữGiới kinh đọc riết mới được nửa cuốn, mấy năm nay lại cũng đã quên không ít,chỉ nhớ mỗi một câu "Khiêm nhượng cung kính, tiên nhân hậu kỷ". (Tạmdịch: Khiêm nhường cung kính, tổ tiên sẽ phù hộ). Màphần sau của Nữ Giới kinh có giảng về lễ nghĩa đối xử giữa vợ chồng, về dungnhan của nữ tử..., nàng đã quên không còn một mảnh, thế cho nên dù đã qua tuổimười bảy, nàng vẫn cả ngày mặc y phục vải thô dân dã. Hỏi nàng vì sao, nàng chỉcười hắc hắc đáp lại một câu: "Mặc loại xiêm y này làm việc mau lẹhơn."
Về phương diện này, Thu Đa Hỉ và Thư Đường đúng là kẻtám lạng người nửa cân. Có lẽ vì nàng là con gái độc nhất của Đại tướng quânThu Phi, kế thừa phong phạm cha ông, nên từ nhỏ tính cách của nàng đã mang theokhí khái nam tử, nữ hồng trang điểm môn nào cũng dở, nhưng ngược lại kỵ xạ múakiếm môn nào cũng tinh thông.
Nhưng nói cho cùng, có câu: trên đời này, dù nữ tử cóthô tục, không biết chưng diện đến đâu đi chăng nữa, trong lòng cũng đều ítnhiều gì khao khát được gặp gỡ một đấng phu quân tốt. Thư Đường và Thu Đa Hỉcũng không ngoại lệ, đến tuổi dậy thì, tự nhiên sẽ có tâm sự nữ nhi chốn khuêphòng ấy.
Thư Đường bận tâm lo nghĩ nhất là chuyện hôn nhân, mắtthấy mình đã mười bảy tuổi rưỡi mà vẫn chưa tìm được một bóng người nào là langquân phúc hậu thật thà như bản thân vẫn hằng ao ước. Còn Thu Đa Hỉ ỷ mình từnhỏ đã gặp phải hoa đào nhiều hơn so với Thư tiểu Đường, nên đem từng chuyệnmột mà sổ ra với Thư Đường. Thân phận Thu Đa Hỉ đặc biệt nên ở trước mặt ThưĐường chỉ dùng tên giả là Thu Lai Hỉ, lúc kể lể về những đóa hoa đào, tất nhiêncũng che giấu đi thân phận chân thật của mấy đóa hoa đào này.
Thật ra những vị công tử mà nàng đề cập đến, đều đượcsửa lại thành người của Nam Tuấn quốc, bao gồm cả những cái tên nổi đình nổiđám của Anh Triêu quốc mà ai nấy đã sớm nghe nhiều đến nỗi thuộc lòng.
Đầu tiên phải nói đến một người có thân phận cực cao,thanh danh vang dội, đó chính là Nhị hoàng tử Anh Cảnh Phong của Anh Triêuquốc.
Nói đến đóa hoa đào này của Thu Đa Hỉ, lại phải nhắclại chuyện hoàng tộc Anh Triêu quốc. Anh Triêu quốc lãnh thổ rộng lớn, địa linhnhân kiệt, hoàng tử hoàng tôn gì ai nấy cũng đều vô cùng tuấn mỹ. Dưới gốiđương kim hoàng thượng Chiêu Hòa đế có Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên cùng Nhịhoàng tử Anh Cảnh Phong, dung mạo như thần tiên hiện thế. Năm xưa Nam Tuấn quốclưu truyền một quyển bút ký tiểu thuyết, tựa đề Cuộc Ước Hẹn Trong Bụi Hoa củaTuyệt Sắc công tử, càng tâng bốc phóng đại dung mạo kinh diễm tuyệt thế độcnhất vô nhị của vị Đại hoàng tử này.
Hai vị hoàng tử không những tướng mạo đều xuất sắc, màđịa vị lại cao không ai bằng. Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên là con chính thất, mẫuhậu chính là đương kim hoàng hậu, nói cách khác, ngày sau ngôi vị Hoàng đế củaAnh Triêu quốc chính là của hắn. Thân sinh mẫu thân của Nhị hoàng tử là một quảphụ, không có danh phận địa vị gì cả. Tuy cùng là hoàng tử, cùng ôm một bụngvăn thao võ lược, nhưng bằng vào thân phận của hắn, tối đa cũng chỉ là mộtVương gia mà thôi.
Thu Đa Hỉ gặp hai vị hoàng tử này nhân một lần trongcung chiêu đãi yến tiệc, năm đó nàng chỉ mới có sáu tuổi, nhưng đã rất có năngkhiếu. Dự yến tiệc được một hồi, nàng tự nhận mình không có khả năng theo đuổiĐại hoàng tử được người người tôn sùng, nên lại nghiêng về phía Nhị hoàng tửAnh Cảnh Phong phong lưu bay bướm. Năm ấy tuy Đa Hỉ cô nương còn trẻ, nhưngthập phần thông minh, nàng hiểu rằng nếu không có người làm chỗ dựa ở phía sau,cho dù nàng có cùng Nhị hoàng tử tự định chung thân, cuối cùng cũng có thể sẽbị ép buộc mà chia ly. Nghĩ xong, nàng liền đi tìm vị Đại hoàng tử tôn quý,ngày ngày làm ầm ĩ bắt hắn phải giúp nàng cầu hôn.
Đại hoàng tử Anh Triêu quốc Anh Cảnh Hiên, cho đến bâygiờ vẫn không phải là người tốt. Hắn lấy chuyện này làm trò vui, ngày ngày đềudẫn Đa Hỉ muội muội đi gặp Cảnh Phong ca ca. Sắp xếp cho hai người ở cùng mộtchỗ, còn bản thân Anh Cảnh Hiên thì ngồi một bên, khi thì trừng to mắt xem, khithì ôm bụng cười ha hả.
Nói tiếp, đây cũng là một bi kịch. Lúc đó Đa Hỉ muộimuội, sau lưng cài cung giăng nỏ, trên người mặc một bộ nam trang, giọng nóithì lỗ mãng thô kệch, nhìn thế nào cũng đều là một tiểu nam hài có bộ dạngthanh tú. Nhị hoàng tử tự nhiên cũng xem hắn là huynh đệ, cả ngày cùng hắn kỵxạ so kiếm, kề vai sát cánh, không chút nào kiêng kỵ. Thu Đa Hỉ thấy hai ngườichân tay tiếp xúc thân mật như thế, cho là tình này còn bền cứng hơn vàng, thâmsâu hơn biển. Sau đó có một ngày, nàng cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền lụclọi tìm ra được một bộ váy áo xinh đẹp, bày ra bộ dáng tiểu cô nương nũng nịu,đến bày tỏ với Nhị hoàng tử.
Ai ngờ, một cuộc bày tỏ này dẫn đến một trận hỗn loạn,liên lụy đến các tiểu oa nhi khác, liên lụy đến vị Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên ýnghĩ xấu đầy mình kia phải chịu nếm trải qua đau khổ.
Thu Đa Hỉ kể câu chuyện hoa đào này đến đây, bỗng dưngngừng lại. Nàng khoát tay, đau lòng kết luận: "Tóm lại, sau đó chuyệnvô cùng hỗn loạn. Sau này có cơ hội ta sẽ kể tiếp cho ngươi nghe. Dù sao vịcông tử ta chấm trúng kia lại không coi trọng ta, chuyện này làm ta rất buồnbực, vẫn còn chưa nguôi ngoai, sau này nếu có thể tái kiến vị công tử nọ, tanhất định phải hỏi rõ ràng hắn mới được. Ừm, ca ca của vị công tử kia đúng làmột con rùa đen hư hỏng khốn kiếp, lúc đó ta mới sáu tuổi đã gặp qua thứ yêuquái là hắn rồi, cho nên sau này bất kể gặp phải chuyện gì ta cũng đều vô cùngbình tĩnh."
Bởi vì đề cập đến tên Đại hoàng tử lòng dạ hiểm độckia nên Thu Đa Hỉ sức cùng lực kiệt không thể kể hết chuyện tình cánh hoa đàođầu tiên của mình. Nàng ngẩng đầu thấy sắc trời đã tối dần, đành đứng dậy cáotừ, nói với Thư Đường rằng ngày mai nàng sẽ kể về một câu chuyện thanh mai trúcmã khác của mình.
Thư tiểu Đường vừa hóng hớt được một câu chuyện tìnhchân thật, lâm li, sống động như vậy, cảm thấy rất là mới mẻ, nhớ kỹ trong đầu,tính ít hôm nữa nhàm chán sẽ lôi ra suy nghĩ tìm tòi mà học tập.
Thu Đa Hỉ đi không lâu thì Vân Trầm Nhã liền tới.
Vân vĩ lang muốn xếp người mai phục trong khách điếmThư gia, cho nên nhiều ngày nay hắn đều thường xuyên lui tới. Hắn cũng thăm dòthói quen lúc nào trong ngày thì Thu Đa Hỉ hay lui tới, mỗi ngày cứ đến thờiđiểm đó thì hắn tránh đi.
Thường ngày, Vân Trầm Nhã khi thì tán gẫu với Thư TamDịch, khi thì đến khách điếm phẩm rượu, không phải lúc nào cũng đều tìm ThưĐường. Vả lại gần đây Thư tiểu Đường cũng bận rộn, cả ngày khi thì vẩy nướcgiải nhiệt năm ba bận, khi thì ngồi tán gẫu cùng khách dăm canh giờ, còn phảiluyện "Cầm kỳ thư họa", cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi lắm.
Vân Trầm Nhã nghe nói Thư Đường ở nhà nghiên cứu"Cầm kỳ thư họa", liền nổi hứng chí lên. Phe phẩy cây quạt đến hậuviện, bên chiếc bàn đá dưới giàn nho, quả nhiên bày ra la liệt giấy bút thượngvàng hạ cám, lại còn có một cây kèn Đán sáng bóng. Vân vĩ lang thấy kèn Đán,ánh mắt phát sáng, cầm lấy đứng lên, thưởng thức một hồi rồi hỏi: "Ngươibiết thổi kèn này?"
Thư tiểu Đường chớp mắt mấy cái "Ta nghe nói đánhđàn khó lắm, nên suy nghĩ muốn chọn học một loại nhạc khí nào đơn giảnhơn."
Vân Trầm Nhã nghẹn một bụng cười, lại hỏi: "Vậyvì sao lại chọn kèn Đán?"
Thư Đường đứng dậy, lưng thẳng tắp, một tay đỡ một taynâng trước bụng, cười hắc hắc nói: "Năm ngón tay ta không linh hoạt nhưnghơi của ta rất dồi dào."
Vân vĩ lang sửng sốt, cả kinh bật cười. Nhưng ý cườivọt đến khóe miệng đã bị hắn thu lại, vẫn tỏ vẻ vô cùng cởi mở. Thư Đường xưanay là người hay vui lây, thấy Vân Trầm Nhã cao hứng, nàng cũng cao hứng, nhếchmôi cười rộ lên.
Dưới giàn nho xanh mượt, hoa mai lững lờ, nữ tử trướcmắt dù y phục thô sơ nhưng nét mặt cười tươi như hoa.
Vân vĩ lang thấy nụ cười của nàng, trong lòng cũngtràn đầy tư vị khác lạ. Hắn nhặt lên một quyển sách trên bàn, tựa đề Trang Từ,thuận tay lật vài trang, bên trong toàn là xanh xanh hồng hồng các loại tìnhyêu oán hận của tiểu thư khuê các.
Thư Đường chỉ vào quyển sách nói: "Hôm nọ ta đimua thi thư, lão chưởng quỹ thi thư nói với ta hễ là nữ nhi thì phải đọc cáinày. Ta cảm thấy bản thân mình không đủ thông minh, tính mỗi ngày học thuộc haibài, mai mốt đi xem mắt cũng có thể gia tăng thêm chút tài văn chương."
Vân vĩ lang đong đưa cây quạt ngồi xuống. Khép sáchlại, ngón tay gõ lên mặt sách một cái: "Ta nghĩ, cho dù là nữ tử, nếu thậtsự muốn đọc thơ đọc sách, cũng nên đọc một cách cởi mở thoải mái, không nên câunệ bó buộc trong mấy thứ tình cảm của tiểu nữ nhi khuê các này. Dù sao vạn vậttrên thế gian này, chỉ có dùng tấm lòng rộng rãi mà nhìn, độ lượng, ung dung,mới có thể nhìn ra bản chất bên trong sự thiên biến vạn hóa của vấn đề, sự giankhổ bên trong một tâm trí kiên định."
Nói vừa xong, bản thân Vân Trầm Nhã cũng thầm cảm thấykỳ lạ một chút. Xưa nay hắn trước mặt người khác đều là bảy phần không đứngđắn, không ngờ mới vừa rồi lại không cẩn thận trong tích tắc, nói ra lời nóiđứng đắn nghiêm túc như vậy.
Thư Đường mặc dù không thể hoàn toàn nghe hiểu được,nhưng vẫn cảm thấy được lãnh giáo rất nhiều, nàng nhìn quyển sách kia, ngoanngoãn gật đầu nói: "Vân quan nhân có kiến thức hơn nhiều so với ta, nóilúc nào cũng đúng. Vân quan nhân, ngươi bảo ta nên đọc cái gì, ta sẽ đọc cáiđó." Nói xong, nàng lại đem giấy Tuyên Thành và bút lông cừu đặt trước mặtVân Trầm Nhã, ngượng ngùng nói "Nhưng bài học hôm nay không thể hủy bỏ,Vân quan nhân ngươi viết giùm hai câu để ta học thuộc đi?"
Vân Trầm Nhã trầm mặc một lát, tiếp lấy bút. Vốn địnhviết một câu thơ ngụ ý xa xôi tinh tế về sự tĩnh dật, nhưng đôi mắt vừa thoángnhìn cảnh sắc đám mây lững lờ trôi trên bầu trời, vừa thoáng nhìn thấy nốt ruồinơi khóe mắt sóng sánh của Thư Đường, tâm tư hoảng hốt, viết xuống giấy một câu"Bán túy bán tỉnh nhật phục nhật, hoa lạc hoa khai niên phục niên” (Tạmdịch: Nửa tỉnh nửa say ngày qua ngày, hoa rơi hoa nở năm liền năm.)
Thật ra trước câu thơ này còn có một câu "Tửutỉnh chích tại hoa tiền tọa, tửu túy hoàn lai hoa hạ miên”(Tạmdịch: Tỉnh rượu thấy mình ngồi trước hoa, say rượu thấy mình ngủ cùng hoa.)
Mà lúc này hắn ngồi ở đây, cũng không biết trước mắtlà người hay hoa.
Sau khi viết ra những lời này, Vân Trầm Nhã ngẩnngười, không nói gì nữa, chỉ ngắm nhìn Thư Đường. Thư Đường xem câu thơ này nhưbảo bối. Nàng cầm trang giấy trong tay, chăm chú đọc tới đọc lui hai ba lần,rồi cẩn thận từng li từng tí cất vào trong tay áo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]