Vân vĩ lang rảnh rỗi dạo bước đến nơi chôn hạt đào sauhậu viện. Trong vườn hoa, khắp bốn bề đều xanh tươi um tùm những hoa hoa cỏ cỏ,chỉ có nắm đất nơi bị xếp đá cuội xung quanh là không một ngọn cỏ. Trông giốngnhư một ni cô đang lẫn lộn trong đám cô nương hoa lệ sặc sỡ, thật vô cùng chóimắt.
Vân Trầm Nhã thấy tình trạng như vậy, cũng không giậnkhông cười, vân đạm phong khinh. Măng Tây Cải Trắng ngày ngày đi theo Lang chủtử đến thăm chỗ này, căm giận hướng về phía hạt đào kia rít gào. Nhưng rít gàohết bảy, tám ngày, cũng không bào ra được nửa điểm động tĩnh, bọn chúng cũngđâm ra uể oải.
Hôm nay, lão quản gia đem mấy con gà con mà Thư tiểuĐường tặng vài ngày trước đó ra thả vào lồng sắt. Vân vĩ lang đang đứng ở hậuviện xem gà, xem Măng Tây Cải Trắng cắn nhau, chợt có một người từ tiền việnvội vàng đi tới, thần sắc nghiêm túc, từ xa đã gọi lớn: "Đại côngtử."
Trong Vân phủ, ngoại trừ Tư Không Hạnh, các hạ nhânkhác đều do quốc vương Nam Tuấn quốc ban cho Vân vĩ lang. Thấy Tư Không Hạnh ravẻ như có chuyện quan trọng, Vân Trầm Nhã hai mắt hơi hơi nhắm lại, giơ tayphất lên cho đám hạ nhân chung quanh lui xuống.
Quả không ngoài dự đoán, hôm nay Tư Không Hạnh đến, đólà bởi vì đã tìm được tung tích của Đường nhị thiếu gia Đường Ngọc.
Nam Tuấn quốc không thể lớn bằng Anh Triêu quốc, mặcdù quyền lực Vân Trầm Nhã hùng mạnh cỡ nào, nhưng đây không phải là đất củahắn, làm chuyện mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2781093/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.