Ban đêm Thư Đường không ngủ được, dậy hai ba lần, cuốicùng, mặc một bộ xiêm y đơn giản, ngồi trong viện ngắm trăng.
Vầng trăng ban đêm tĩnh lặng như nước, giàn nho tỏahương thơm ngào ngạt. Qua mấy ngày nữa là Trung thu, không biết hôm đó cảnh cònđẹp đến mức nào.
Thư Đường miên man suy nghĩ đã lâu, khóe miệng khôngtự chủ được khẽ mỉm cười, ngay cả khi Thư Tam Dịch đến gần nàng cũng không pháthiện ra.
Thư lão tiên sinh khoác một chiếc áo choàng trên vai,sóng vai song song ngồi xuống cạnh Thư Đường. Nhìn thần sắc của nàng, tronglòng Thư Tam Dịch đã hiểu được bảy tám phần. Nhưng lão vẫn không lộ vẻ gì kháclạ, chỉ hỏi: "Nữ nhi, đang suy nghĩ gì vậy?"
Thư Đường gục đầu xuống, trầm ngâm một hồi "Cha,hôm nay ta theo Vân quan nhân đi ra ngoài.", nàng nói tiếp "Vân quannhân giúp ta dạy dỗ Tô Bạch một phen."
Thư Tam Dịch hiểu đây không phải là trọng tâm của vấnđề, giương mắt lên nhìn, hắt xì một cái.
Thư Đường do dự một lát, lại nói: "Vân quannhân...hôm nay Vân quan nhân hỏi ta, có phải là ta đã phải lòng hắn haykhông."
Thư Tam Dịch giật mình, sà lại gần: "Vậy ngươinói sao?"
"..." Rõ ràng trong đầu suy nghĩ phập phồng,nhưng ngàn vạn lời nói đến bên miệng, lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Thư Đường nhớ tới hoàn cảnh lúc đó, hai người vô cùngmất tự nhiên. Phố phường hỗn loạn, tiếng buôn bán la hét ầm ĩ. Người lúc nàocũng ngông cuồng xằng bậy như Vân Trầm Nhã mà cũng đỏ hết cả mặt, nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2781048/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.