Người đến là Lương Hữu, cổ tay trái của hắn bị bó bột,dẫn theo mấy chục gia đinh bao vây toàn bộ Vân phủ. Theo sau bọn chúng là mộtchiếc xe ngựa quý phái, một người nhảy từ trên xe xuống, đó chính là Hồ Thông.
Cách biệt đã hai năm, vật đổi sao dời, Hồ Thông khixưa đâu bằng ngày nay. Năm đó Nam Tuấn vương phế bỏ thế lực của Tam đại giatộc, tuy Phương gia thất thế, nhưng gia nghiệp vẫn còn lại khá lớn. Vì cha củaHồ Thông có quan hệ họ hàng với Phương gia, gần quan thì được ban lộc, hắn mượntiền tài của cải của Phương gia bợ đỡ bên trên, hối lộ xin được một chức quantam phẩm nhàn rỗi. Cho nên Hồ Thông làm ác bá từ nhỏ, nay trở thành Đại thiếugia.
Hồ thiếu gia miệng ngậm một cây nhân sâm, lắc lư điqua đi lại. Đến trước mặt Thư Đường, hắn liếc mắt đánh giá nàng và Vân Trầm Nhãtừ trên xuống dưới một hồi rồi "Xì" một tiếng cười rộ lên: "Tatưởng là ai ghê gớm lắm? Hóa ra lại là khuê nữ của Thư gia – Thư tiểu Đường đãđính hôn với cái tên họ Vân hai năm trước? Sao vậy, không chịu nổi cô đơn, lạitìm một tên lớn gan lớn mật nào đó ra mặt giùm ngươi nữa hả?"
Thư Đường biết rõ bản tính của Hồ Thông, nói chuyệnđạo lý với hắn cũng như đàn gảy tai trâu. Thư tiểu Đường cũng không thèm quantâm đến hắn, ngược lại, ánh mắt của nàng lại rơi xuống cổ tay trái của LươngHữu. Trên mảnh vải bố trắng lấm lem vết máu, nhưng Thư Đường chẳng thấy thươnghại hắn một chút xíu nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2781029/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.