Chương trước
Chương sau
Thấy hai con chó ngao nhào đến, Vân vĩ lang bước vàibước tránh sang một bên. Măng Tây Cải Trắng vồ hụt, đang tính chuẩn bị vồ lại,không ngờ bị bề trên đảo mắt một cái cảnh cáo bọn chúng.

Vân Trầm Nhã nhìn vào hai mắt của bọn chúng, cong môicười. Măng Tây Cải Trắng tức khắc lui lại sau mấy bước, đưa mắt nhìn hắn mộtcách đề phòng.

Khi Thư Đường từ khách điếm đi ra đã chứng kiến đượcmột quang cảnh vô cùng hòa nhã - Vân vĩ lang một tay nâng vò rượu đứng ngoàikhách điếm, Măng Tây Cải Trắng ngoan ngoãn hiền lành như thỏ cuộn tròn phủ phụctrên mặt đất cách đó không xa.

Thư Đường thấy Vân Trầm Nhã không khỏi kinh ngạc. Nàngbước vài bước về phía trước, vẻ mặt như không dám tin: "Vân, Vân công tử,sao lại đến đây?"

Hôm nay nàng mặc một bộ xiêm y bằng vải thô, dáng điệuy hệt như tiểu nha đầu ngốc của ngày xưa.

Vân Trầm Nhã sửng sốt, giơ tay sờ sờ mũi: "Nhànrỗi vô sự, nên đem sổ sách đã tính toán xong đến đây, ngươi cũng đối chiếu lạimột lần cho chắc." Hắn lại nói tiếp: "Lần trước ngươi tặng ba vò rượutrái cây, mấy cái vò nhỏ này không dễ kiếm, hạ nhân đã sang rượu trong vò quabình khác, ta thuận đường mang vò trả lại cho ngươi."

Thư Đường nghe vậy, vội vàng nhận lấy mấy vò rượurỗng. Tìm chỗ cất vò xong, Thư Đường mời Vân Trầm Nhã vào khách điếm.

Xuyên qua hành lang nhỏ, hậu viện của khách điếm Thưgia vẫn như trước kia khi hắn còn thường lui tới, điểm khác biệt duy nhất đó lànay có thêm vài cây hoa Hải Đường.

Sau giữa trưa gió thổi phất phơ khiến từng chùm nholủng lẳng rung rung, dây mây leo xung quanh xanh biêng biếc. Vân vĩ lang ngồibên chiếc bàn đá cạnh giàn nho, nhìn Thư Đường đang đối chiếu sổ sách. Nàng vốnthông minh, lại chuyên tâm làm việc, tiếng bàn tính vang lên lách cách, điệu bộnàng vô cùng thành thạo.

Vân Trầm Nhã nhìn một hồi lâu, khóe môi không khỏi gợnlên ý cười. Nụ cười nhẹ ấm áp bất tri bất giác hiện lên trên mặt, hắn cảm thấynhững năm gần đây, nàng dường như có thay đổi, cũng dường như không hề thayđổi, may mà trong lòng nàng vẫn còn có hắn.

Hai con chó ngao chạy vòng vòng sau hậu viện, lúc này,lại thật cẩn thận đến gần vị chủ tử cũ của bọn chúng trước kia.

Thư Đường đối chiếu sổ sách xong, ngẩng đầu lên cườivới Vân Trầm Nhã, nói: "Vân công tử tính toán sổ sách thật chínhxác."

Nói Vân Trầm Nhã làm sổ sách cũng như nói móc hắn,ngay cả một phím trên bàn tính hắn cũng không biết. Nụ cười tươi như hoa củanàng nhất thời làm rối loạn tâm thần của hắn, Vân Trầm Nhã giật mình, bèn nói:"Không... không phải ta làm sổ sách."

Lời vừa thốt ra, hắn liền cảm thấy có chút không hợplý. Vân Trầm Nhã xấu hổ ho khan hai tiếng, lại hắng giọng, nói: "TiểuĐường cô nương đã nhiều ngày nay không đến thăm Đường Tửu hiên."

Nhưng tại sao nàng phải đến? Nàng là tiểu chưởng quỹ,dưới tay nàng còn có gã sai vặt chạy việc tới lui. Còn nữa, Đường Tửu hiên cáchkhách điếm Thư gia khá xa, nếu không thuận đường, bình thường nàng sẽ không đi.

Trong một lúc, Vân Trầm Nhã không khỏi cảm thấy ngượngngùng, dường như bất kỳ cái gì hắn nói ra đều không đúng cả.

Không ngờ Thư Đường nghe hắn nhắc tới chuyện đó thẹnđỏ cả mặt. Nàng gục đầu xuống, nuốt hai ngụm nước miếng, nói: "Vì, vì lầntrước ta nhận lầm Vân công tử, nghĩ Vân công tử sẽ tức giận nên từ đó về sauta, ta không tự mình đưa rượu đến nữa..."

Vân Trầm Nhã sửng sốt, lại không biết nên nói gì. Hắntừ đó đến giờ luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng mà bỗng trở nên ngây ngốc đứng đờngười ra, một lát sau chỉ nói: "Vậy à..."

Thư Đường gật đầu thật mạnh, mím môi, cũng không biếtnên nói tiếp như thế nào.

Sắc xuân biêng biếc như biển, hoa nở tưng bừng rực rỡnhư gấm vóc. Mới vừa rồi Măng Tây Cải Trắng hưng phấn chạy ra như vậy, nàng còntưởng rằng chủ nhân bọn chúng đã trở về nên vui vẻ vô cùng.

Đáng tiếc...không phải.

Vì hắn nói không phải là hắn. Mặc dù hắn thật sự rấtgiống Vân quan nhân của nàng.

Thư Đường cũng không biết là nên tin tưởng hắn, hay lànên tin tưởng vào trực giác của chính mình. Có đôi khi nàng nhận lầm Vân Diệplà hắn, cũng như ngày ấy khi Vân Diệp liều lĩnh dắt nàng bỏ đi ở khách điếm LâmGiang, cũng như hôm nay khi hắn ngồi dưới giàn nho, trầm tĩnh ngắm nhìn nàng gõbàn tính.

Mặc dù là như thật như giả, như đúng như sai, nhưngchỉ cần có sự hiện diện của hắn, Thư tiểu Đường vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Đợihơn hai ngày nay, rốt cuộc cũng đợi được một ngày trời quang mây tạnh như thếnày.

Đột nhiên Thư Đường ngẩng đầu, vội vã nói: "Vâncông tử, ngươi... ngươi ngồi đợi một chút, đừng đi."

Vân Trầm Nhã sửng sốt.

Thư Đường lại nói: "Ta, ta mới ủ được một chútrượu trái cây, ngươi có muốn nếm thử không?"

Vân Trầm Nhã để ý thấy sau lưng nàng có một đóa hảiđường vừa rơi phớt qua, khiến nàng lúc này trông sống động như mỹ nhân bước ratừ trong họa.

Hắn híp mắt lại, ánh mắt mê ly đờ đẫn: "Được, tanếm thử xem."

Lúc này, trong viện có tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên,Thư Tam Dịch nghe được ngoài viện có tiếng người, bèn đi ra nhìn thử, trong khoảnhkhắc vừa nhìn thấy bóng dáng Vân Trầm Nhã, lão vô cùng sửng sốt. Ngoại trừ diệnmạo, hắn thật sự rất giống người đó.

Thư Tam Dịch bỗng nhiên hiểu được vì sao dạo gần đâyThư Đường cười tươi hơn trước. Dù hai năm nay, nàng chưa bao giờ đề cập đến bachữ Vân Trầm Nhã trước mặt lão, nhưng Thư Tam Dịch biết, nàng vẫn chờ đợi hắnnhư cũ. Nếu không, theo tính tình của nàng, tại sao lại không vội lo cho việchôn nhân của bản thân mình.

Thư Đường đơn thuần thật thà, người ta tốt với nàng,nàng sẽ tốt lại. Nhưng thật ra đó là một cá tính không dễ dàng động tâm trướcbất cứ người nào. Nếu có một ngày nàng thật sự yêu thương ai đó, nhất định nàngsẽ quyết một lòng một dạ với người đó.

Tuổi xuân nhanh chóng đi qua, cho đến giờ, nàng chỉđối với mỗi mình Vân Trầm Nhã đặc biệt như thế.

Thư Tam Dịch không biết rốt cuộc Vân Diệp là ai, nhưngđiều lão muốn làm là phải bảo hộ nữ nhi duy nhất này của Thủy Tĩnh.

"Hồng Nữu, có người đến sao?" Thư Tam Dịchhỏi. Áo khoác ngoài choàng trên vai, lão khập khiễng bước từ trong phòng ra:"Chắc là trời sắp mưa, độ ẩm cao nên xương bánh chè của ta lại lên cơn đaunữa rồi."

Thư Đường nghe xong, vội vã bước lên phía trước đỡ ThưTam Dịch. Nàng nhìn nhìn đám mây đen trên trời càng lúc càng dày đặc, thật thàgật gù: "Cha, Vân Diệp công tử đến thăm, ta đi lấy rượu cho hắn. Trời sắpmưa rồi, sao cha không ở trong nhà mà nghỉ ngơi?"

Vân Trầm Nhã bước đến đỡ lấy bên còn lại của Thư TamDịch, nói với Thư Đường: "Đi nấu một chút nước nóng mang đến đây, ta đỡlão tiên sinh vào nhà nghỉ ngơi."

Ngoài phòng gió càng ngày càng lớn, hương hoa HảiĐường len lỏi qua song cửa sổ tràn vào phòng thơm ngan ngát. Vân Trầm Nhã đỡThư Tam Dịch đến ngồi trước bàn, lại cầm lên tấm chăn bông, đặt trên đùi lão.

Thư Tam Dịch trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói mộtcâu.

Lão nói: "Hồng Nữu đã lâu rồi chưa có vui vẻ nhưvậy."

Động tác Vân Trầm Nhã cứng đờ giữa không trung, ngừngmột chút, hắn xoay người lại, thản nhiên nói: "Lão tiên sinh bị phongthấp, trời lại sắp mưa như thế này, chi bằng Vân mỗ bảo tiểu Đường cô nương hâmrượu lại, lão tiên sinh cũng uống một chút cho ấm."

Thư Tam Dịch thở dài, không lên tiếng trả lời.

Vân Trầm Nhã ngưng mắt nhìn đóa hải đường nở rộ ngoàicửa sổ, trầm mặc một hồi, nói: "Thư lão tiên sinh, năm ấy ta tặng tiểuĐường một cây trâm Hải Đường, sao lần này trở về lại không thấy nàng đeo? Ừ,còn có..." Nói xong, hắn nhắm mắt lại, giọng khàn khàn "...còn có mộtchiếc vòng tay bằng bạch ngọc."

Thư Tam Dịch sửng sốt.

Biết rõ rồi mà còn cố hỏi, cũng chỉ vì tương tư đếntận xương.

Giây lát sau, Thư Tam Dịch lại thở dài một tiếng:"Aizz, ngươi hà tất gì phải như thế?"

"Nếu đã rời đi, chi bằng buông tay hẳn. Nàng nhớngươi, đó là tùy theo tiếng lòng của nàng, cũng không phải là quá mức dằn vặt.Mà ngươi như thế này, người khổ cũng chỉ là chính bản thân ngươi thôi."

Vân Trầm Nhã rũ mắt xuống không nói gì.

"Sau khi ngươi đi rồi, Hồng Nữu đã khổ sở rấtlâu. Mùa hè năm sau, nàng dốc hết túi tiền ra mua đào, mua rất nhiều quả đàovề, không biết là cho ai ăn."

"Sau đó có một đêm, nàng tới hỏi ta, có phảingươi ghét bỏ nàng hay không. Nếu ngươi ghét bỏ nàng, nàng cũng không dám hyvọng xa vời là được gả cho ngươi, chỉ thầm muốn ở lại bên cạnh ngươi, làm nhahoàn cho ngươi cũng được. Từ khi Hồng Nữu được sinh ra đời cho đến nay, chưatừng buông xuôi như vậy bao giờ, lúc đó ta đã buộc nàng không được nhớ đếnngươi nữa."

"Ta biết cũng không phải ngươi ghét bỏ nàng. HồngNữu mặc dù đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, vì lúc trước ngươi thật tâm đối xửtốt với nàng, cho nên nàng mới có thể nhớ ngươi như vậy. Mặc dù ta không biếtthân phận của ngươi là gì, nhưng nếu ngươi đã bỏ nàng mà đi, như vậy ngươi cũngbiết là ngươi và nàng không thể có kết quả, ngươi không thể trốn tránh tráchnhiệm mà phải đối mặt."

"Ngươi không muốn hứa hẹn vì không biết mình cóthực hiện nổi lời hứa hẹn đó hay không, cũng không muốn làm tổn thương nàng mộtlần nữa. Thà chọn cách không nhận lại nàng, không xa không gần dõi mắt nhìntheo nàng, cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ năm xưa."

Thư Tam Dịch đã từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh mộtngày nào đó gặp lại Vân Trầm Nhã, lão nhất định phải mắng hắn xối xả như tướimáu chó lên đầu, nhất định phải trảm đinh tiệt thiết đường đường chính chính gảtiểu Đường nhà lão cho người khác, nhất định phải khiến hắn hối hận buồn phiềnđến chết.

Nhưng giờ khắc này, khi con người như ngọc như họa lạiđứng trước mặt Thư Tam Dịch, bao nhiêu tức giận ngày xưa đột nhiên tan thànhmây khói.

Một người kiêu ngạo như vậy, cao cao tại thượng nhưvậy, lại không có cách lựa chọn nào khác, chỉ đành tự kềm chế bản thân mình,cẩn thận dõi mắt nhìn theo nữ nhi của lão từ một khoảng cách không xa khônggần.

Hắn lúc thì là một con sói giả dối, lúc thì là một Đạihoàng tử cao cao tại thượng, nhưng điệu bộ lúc này của hắn, ngay cả một câu hỏivì sao nàng không đeo cây trâm Hải Đường hắn tặng cũng không dám hỏi, cùng lắmcũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.

Thư Tam Dịch cũng quay đầu lại nhìn đóa Hải Đườngngoài phòng, hạt mưa rơi xuống nhè nhẹ khiến từng cánh hoa lay động.

"Mấy cây Hải Đường kia là do Tiểu vương gia tặng.Mẫu thân Hồng Nữu rất thích hoa Hải Đường, bản thân Hồng Nữu cũng thích."

"Nguyễn Phượng..." đột nhiên Vân Trầm Nhãcười rộ lên, có chút tự giễu "thật sự đối với nàng không tệ..."

"Phải, cũng không tệ..." Thư Tam Dịch nói,ngừng một lát, lão như hạ quyết tâm "Tiểu vương gia cũng chưa thành hôn.Nếu ngươi đã không thể chung sống với Hồng Nữu, mà tuổi của Hồng Nữu cũng khôngcòn nhỏ nữa, ta tính vài ngày sau sẽ đề thân với Tiểu vương gia."

Vân Trầm Nhã như nghẹn thở, đột nhiên ngẩng đầu lên."Nhưng mà... Nguyễn Phượng và tiểu Đường..."

"Không phải." Thư Tam Dịch nói, "Bọn họkhông phải là huynh muội ruột."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.