Chương trước
Chương sau
Mùa hè năm nay gió lớn nắng ấm hơn mọi năm. Dân chúngcũng hăng hái hơn, ngay cả tán gẫu cũng cực kỳ khí thế hơn. Đầu tháng Năm, KinhHoa thành Nam Tuấn quốc truyền ra mấy tin đồn, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏcũng không nhỏ. Đầu tiên là chuyện tiệm trà thành Đông lừng danh một thời đã bịmột xưởng trà nhỏ bé tí nuốt chửng. Nhưng không ai biết người đứng sau lưngxưởng trà nhỏ đó là ai. Thứ hai là mỹ nam vang bóng một thời Vân Trầm Nhã côngtử đã trở lại. Sau khi hắn "trở về", đã gió êm sóng lặng tiếp nhậncông việc làm ăn buôn bán của Đường Tửu hiên từ tay "Vân Diệp". Thếlà hai cửa tiệm lớn nhất phố Lâm Giang đồng thời thay đổi chủ nhân cùng mộtlúc.

Cái gọi là đồn thổi, nếu không thêm mắm dặm muối thìlàm gì có hương có vị mà bay xa. Tin tức Vân vĩ lang trở lại Nam Tuấn quốc vừatruyền ra, mỹ nhân các loại trong Kinh Hoa thành đều bấn loạn, suốt ngày phephẩy khăn lụa, mang theo nha hoàn, cố ý làm ra vẻ vô tình thướt tha đi ngangphố Lâm Giang, nghe hương rượu chợt thèm, đến Đường Tửu hiên thưởng thức mộtchút. Kết quả là, công việc buôn bán của Đường Tửu hiên nhất thời nóng hổi nhưnước sôi, bạc thu vào ầm ầm mỏi cả tay.

Nhưng lần này về lại Nam Tuấn quốc, phong cách VânTrầm Nhã đột nhiên lại trở nên vô cùng phách lối. Mặc cho các cô nương mỹ miềusặc sỡ ngồi ngoài tiệm ngóng dài cả cổ, kêu la khàn cả họng, hắn vẫn làm tổtrong Vân phủ như cũ, đến giờ ăn thì cứ ăn, đến giờ ngủ thì cứ ngủ. Một cây làmchẳng nên non, mỹ nhân các loại hao hết tâm tư mà không được đền đáp, ngoại trừmột số ít khăng khăng bảo thủ, các nhân sĩ còn lại đều rút lui.

Ánh nắng chói chang vào lúc đỉnh điểm của mùa hè vẫnkhông thể gây trở ngại gì đến lòng hiếu kỳ tán gẫu của dân chúng. Lại nói về banăm trước, sau khi Vân Trầm Nhã và Thư Đường đính hôn, hắn đã bỏ đi không mộtlời từ giã. Thế là chuyện hôn nhân giữa hai người cũng không thể giải quyết.Sau đó, Thư tiểu Đường không hề đi xem mắt nữa, chỉ đi lại gần gũi với mỗi mộtmình tiểu vương gia Nguyễn Phượng. Nguyễn Phượng tuy mang tiếng là nhận ThưĐường làm nghĩa muội, nhưng mọi người ai nấy đều phỏng đoán ngờ vực mối quan hệgiữa hai người.

Vốn theo cái đà này, cho dù một ngày nọ Nguyễn Phượngcó cưới Thư Đường làm phu nhân, cũng không phải là không có khả năng. Ai ngờđúng lúc này Vân Trầm Nhã lại trở về, tiếp nhận công việc làm ăn buôn bán củaĐường Tửu hiên, tất nhiên là để qua lại giao tiếp với Thư Đường, không biếtliệu hai người có tình cũ không rủ cũng tới hay không. Trong lúc nhất thời, mốiquan hệ giữa ba người trở nên lờ mờ lằng nhằng, trước chưa xong, sau đã tới,chuyện này trở thành đề tài bàn tán nóng hổi nhất của những người nhàn rỗi ởKinh Hoa thành hiện nay.

Đầu tháng Năm, Vân vĩ lang vừa được câu châm ngôn bachữ mới, vốn muốn lập tức thử một lần cho biết. Nhưng sau mọi việc rối loạn cảlên, hắn không rảnh lo đến, đành gác việc này lại. Bạch Quý an ủi sói, nói dờilại việc ứng dụng câu châm ngôn ba chữ mới này của lão cũng có cái hay: thứnhất, sau khi bọn họ lộ thân phận thật, đầu đường cuối ngõ ai nấy đều bàn tánnáo nhiệt, lúc này không nên gây chú ý quá; thứ hai, Thư thỏ giờ còn đang nổinóng, nếu đợi tình hình tốt hơn một chút, thi hành kế sách này hiệu quả sẽ kỳdiệu hơn.

Sói cũng nghĩ vậy. Thế cho nên đến giữa tháng Năm, sóivà thỏ vẫn sống an ổn không xảy ra chuyện gì đặc biệt. Thỏ cũng từng đến giaorượu hai ba lần, thấy sói cư xử lễ độ, không gây ra thêm lỗi lầm gì, nên nàngcũng miễn cưỡng nói với hắn vài câu.

Đến cuối tháng Năm, quan hệ giữa sói và thỏ dịu đi đôichút, lời đồn đãi nơi đầu đường xó chợ cũng đã lặng đi, Vân Trầm Nhã lại rụcrịch không yên lên.

Hôm nay, ánh nắng chan hòa, nơi nơi hoa cỏ xanh rì ấmáp. Vân Trầm Nhã cùng Bạch Quý đi tới đi lui vài vòng sau hậu viện để cùng nhauthương nghị đại kế. Hai người thầm thì cả nửa canh giờ, lại gọi Tư Không Hạnhđến, chia sẻ mưu đồ cho hắn nghe. Tư Không Hạnh nghe xong, trong giây lát sầmmặt lại, vốn muốn phủi mông bỏ chạy, nhưng ngại dâm uy của sói, đành ở lại mặcngười bày bố.

Không lâu sau, Bạch Quý sắc xong một chén thuốc đưacho Tư Không Hạnh, dặn: "Thuốc này không ảnh hưởng gì đến sức khỏe củangươi cả, chỉ là sau khi uống xong hai canh giờ sau sẽ mệt mỏi vô lực, trántoát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, giống như bị cảm nắng vậy. Đến lúc đó, ta sẽ tìmcớ bảo tiểu Tuyết đến hậu viện, đợi nàng ấy đến gần, Đại công tử sẽ bảo gã đưarượu trượt tay đánh rơi bình rượu. Nhiệm vụ của ngươi là gắng gượng chịu đựngthân thể đang bị bệnh, lúc miếng miểng chai từ vò rượu bay đến trước mặt tiểuTuyết, ngươi phải che chắn giúp nàng, chịu bị thương một chút. Ngươi hiểuchưa?"

Gân xanh nơi thái dương của Tư Không Hạnh gồ lên,ngẩng đầu nhìn chim bay nơi chân trời, im lặng không nói gì.

Vân Trầm Nhã biết hắn không cam lòng, lấy từ trong túiáo ra một vật, tung hứng lên xuống, cười hì hì nói: "Về mảnh miểng chaikia, ngươi không cần phải lo lắng, đến khi bình rượu ngã, ta sẽ tìm đúng thờicơ ném vật này ra. Ngươi võ nghệ trác tuyệt, dùng cánh tay chắn nó lại khôngthành vấn đề."

Tư Không Hạnh sửng sốt, ánh mắt không khỏi dừng trênvật mà Vân Trầm Nhã đang tung hứng, gân xanh trên thái dương lại lòi ra thêmhai lằn. Vật đó không phải thứ gì khác, chính là hung khí mà sói đã sớm chuẩnbị sẵn.

Không lâu sau, Tư Đồ Tuyết theo yêu cầu của Bạch Quýtìm đến hậu viện.

Trong vườn hoa sau hậu viện, hoa Tử Vi đầu mùa nở rộnhư mây. Tư Đồ Tuyết toàn thân bạch y trắng như tuyết, nổi bật lên giữa đám hoamàu hồng nhạt. Tư Không Hạnh đứng trong góc vườn nhìn thấy mà ngây cả người,một hồi sau hắn mới tiến lên gọi: "Tư Đồ."

Tuổi của Tư Không Hạnh cũng xấp xỉ tuổi của Vân TrầmNhã. Sau khi thân phận mọi người bại lộ, hắn tháo xuống chiếc mặt nạ dịch dungdữ tợn như hung thần ác sát, lộ ra gương mặt thật với ngũ quan đoan chính, hếtsức tuấn dật.

Tư Đồ Tuyết thấy Tư Không Hạnh, gật đầu bước lên đón,lại nói: "Bạch lão tiên sinh gọi ta đến hậu viện, bảo là có rượu mới giaođến, nhờ ta kiểm tra số lượng giúp, đã tới đây nãy giờ rồi mà sao không thấy aicả."

Tư Không Hạnh nhẩm lại lời dặn dò của Bạch Quý trong đầumột lần nữa rồi nói: "Ta đến trước, thấy Đại công tử có việc tìm lão tiênsinh, có lẽ lão tiên sinh đến trễ. Chút nữa rượu sẽ được giao tới ngay thôi, tavới ngươi ở lại đây chờ, ngươi không cần lo, chỉ cần để ý ghi chép vào sổ sáchlà được rồi."

Tư Đồ Tuyết nghe xong thì an tâm hơn. Nàng đợi mộthồi, chợt thấy Tư Không Hạnh bên cạnh thở dốc một cách khó nhọc, nhất thời khảnghi, quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt Tư Không tái nhợt, thái dương rịn mồhôi như bị cảm nắng. Tư Đồ Tuyết thầm lo lắng trong lòng, nhịn không được nói:"Ngươi..."

Lúc này, chỗ kho hàng trong vườn vang lên tiếng động.Giây lát sau, gã sai vặt giao rượu đã đến.

Tư Không Hạnh cười, nói với Tư Đồ Tuyết: "Rượuđến rồi." Nói xong, hắn liền tiến lên phía trước.

Tư Đồ Tuyết nhìn theo bóng dáng của hắn, ánh mắt daođộng, vội vã đi theo.

Có hơn mười gã sai vặt chuyển rượu, mỗi người nâng mộtvò, vì đường đi trong hậu viện quanh co, cây lại mọc lung tung nên mọi ngườiđều đi hết sức cẩn thận. Tư Đồ Tuyết vừa đếm vừa ghi chép, cũng không nhận thấyđiều gì khác thường. Người Vân vĩ lang xếp vào đi cuối cùng, người này thấy TưĐồ Tuyết không chú ý, bước chân làm ra vẻ tập tễnh, "Ai da" mộttiếng, bình rượu liền rơi ầm ầm xuống đất.

Mắt thấy mảnh miểng chai bay tới, Tư Đồ Tuyết chưa kịptrốn tránh thì Tư Không Hạnh đã lắc mình đến bảo vệ trước mặt nàng. Tư Đồ Tuyếtsửng sốt, trong đầu dường như thoáng hiện gương mặt đang tái nhợt của Tư Không.Nói thì chậm, mọi việc diễn ra lại rất nhanh, nàng mạnh mẽ giơ tay ra túm lấyhắn, nghiêng người chắn phía trước, mảnh miểng chai sắc bén kia cắm thẳng vàocổ tay nàng.

Tư Không Hạnh thân hình cường tráng, bị Tư Đồ túm nhưvậy khiến cả hai người đều mất thăng bằng ngã xuống đất. Tất cả đều diễn tiếnhết sức bất ngờ, Tư Không Hạnh vừa ngã xuống đất lập tức đẩy Tư Đồ phía saulên, tránh cho thân hình nàng khỏi ngã xuống, duy chỉ còn đầu gối hắn vẫn cònbò lê trên đất, mắt cá chân như bị đụng phải vật gì đó, hừ lên một tiếng.

Cả hai người cùng ngã như thế thật khác một trời mộtvực so với kế hoạch ban đầu. Vân Trầm Nhã ở trong vườn nhìn thấy, khẽ nhăn màylại, đang muốn vọt ra xem thương thế của Tư Không, lại bị Bạch Quý giữ chặtlại. Ánh mắt Bạch Quý đảo qua dò xét chỗ Tư Không, nói: "Đại công tử,ngươi nhìn xem!"

Tuy trong lòng Tư Không biết đây là mưu kế, nhưng thấycánh tay Tư Đồ Tuyết vì vậy mà bị thương, trong lòng hổ thẹn, đang tính mangnàng đi rịt thuốc, không ngờ Tư Đồ cản hắn lại, lẳng lặng rút ra một chiếc bìnhbạch ngọc nhỏ từ bên hông đặt bên cạnh.

Tư Đồ Tuyết vừa lấy con đao nhỏ cắt ống tay áo để lộ ramiệng vết thương vừa nói: "Năm đó khi ta làm ảnh vệ, giao đấu, chết sống,bị thương là chuyện bình thường, lâu ngày thành thói quen mang theo thuốc tùythân."

Nói xong, nàng lại một tay cầm lấy chiếc bình bạchngọc, dùng miệng cắn mở nắp bình, trét thuốc bột lên miệng vết thương.

Tư Không Hạnh cúi đầu nhìn xuống, thở ra : "Cũngmay là vết thương không sâu." Thấy Tư Đồ muốn rút ra mảnh miểng chai, hắngiữ tay nàng lại, nhẹ giọng nói: "Để ta." Nói xong, cầm lấy bìnhthuốc, điểm huyệt đạo cầm máu cho nàng rồi nhanh chóng rút mảnh miểng chai ra,lại trét thêm thuốc bột vào chỗ bị thương.

Một loạt động tác diễn ra lưu loát sinh động như mâybay nước chảy, quyết đoán kiên định. Tư Đồ Tuyết trong lòng rung động, kềmkhông được ngẩng đầu nhìn vào mắt Tư Không Hạnh.

Tư Không vừa xé tay áo của mình băng bó cho Tư Đồ vừalắng nghe nàng nói: "Lúc trước ta làm ảnh vệ, thực khinh thường hộ vệ bọnngươi. Hễ có chuyện ám sát nguy hiểm toàn do bọn ta đảm trách, còn hộ vệ bọnngươi bất quá chỉ khi nào các vương tôn công tử gặp nạn mới ra tay, đa số thờigian còn lại đều là ngồi mát ăn bát vàng."

Tư Không Hạnh nghe vậy, gật đầu nói: "Sự thật lànhư thế, ngươi nghĩ như vậy cũng không gì đáng trách."

Tư Đồ Tuyết nhìn sâu vào hai mắt của hắn, giây látsau, thong thả chậm rãi lắc lắc đầu "Nhưng lần này ta đi theo các người,Đại công tử gánh vác giang sơn, lấy chuyện thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Bạchlão tiên sinh túc trí đa mưu, thông kim bác cổ. Còn ngươi..." Nàng ngừngmột chút, mím môi, nói: "Còn ngươi lại tận trung, có trách nhiệm, lòng dạnhân hậu, làm việc nhanh nhẹn lưu loát, quả quyết lý trí."

"Nay ta mới biết, người nào việc đó. Mỗi ngườiđều có trách nhiệm gánh vác trên vai, không sung sướng thoải mái như ta đãnghĩ." Nói xong, bỗng nhiên Tư Đồ Tuyết quỳ gối xuống, hai tay ôm quyền,cúi đầu nói: "Tư Không, trước đây Tư Đồ thiếu kiến thức, nói năng mạo phạmthất lễ với ngươi, hôm nay nghĩ lại thật hối hận không thôi. Mong rằng... mongrằng ngươi bỏ qua cho, sau này Tư Đồ nhất định sẽ sửa lại."

Làn gió nhẹ thổi mái tóc nàng bay phất qua hai mátrắng như tuyết. Hàng mi dài cong vút như cánh bướm không ngừng lay động.

Tư Không Hạnh giật mình ngẩn người ra nhìn, đầu tiênlà tim đập lỡ mấy nhịp, sau đó tim lại đập nhanh hơn bình thường mấy nhịp, mãimột lúc lâu mà vẫn không nói nên lời. Cho đến khi trên cây truyền lại một tiếngchim thanh thúy kêu lên, hắn mới giật mình hoàn hồn, đỡ Tư Đồ Tuyết dậy, cũngkhông dám nhìn thẳng nàng, nói: "Không, không có gì. Ta chưa từng baogiờ...để ý qua."

Hai người trầm mặc một hồi, Tư Đồ Tuyết cất bình thuốcđi, bỗng thấy trán Tư Không vã mồ hôi, bèn nói: "Trông ngươi như vậy hìnhnhư là bị cảm nắng, chi bằng về tiền viện tìm Bạch lão tiên sinh, nhờ lão xembệnh giúp."

Tư Không lại sửng sốt, vội vàng ừ một tiếng, đang muốnđứng dậy, đột nhiên chỗ cẳng chân cảm thấy đau nhói. Hắn lảo đảo đỡ lấy cây đạithụ kế bên mới may mắn đứng vững lại được.

Tư Đồ Tuyết thấy thế, nhớ tới lúc vừa rồi hai người téngã, Tư Không dường như hừ lên một tiếng, nàng bèn bước lên phía trước, vén vạtáo của hắn lên xem thương thế. Mùa hè áo quần mỏng manh, đầu ngón tay Tư ĐồTuyết nhẹ nhàng chạm lên cẳng chân của Tư Không, dù là cách một lớp vải, nhưngtrong lòng Tư Không cũng không khỏi run rẩy, một cảm giác khác thường lantruyền ra.

Mặt của hắn trong thoáng chốc đỏ hồng lan đến tận cổ,rút chân lại, lắp bắp nói: "Không, không sao đâu, chỉ là trật gân, bịthương không nặng."

Tư Đồ Tuyết sửng sốt, thấy mặt mày Tư Không Hạnh xấuhổ, đột nhiên cũng cảm thấy xấu hổ lây, hai gò má khẽ ửng đỏ lên. Nàng ngừngmột lát, đỡ Tư Không đứng dậy: "Cũng phải, ta là nữ tử, không tiện xem vếtthương giùm ngươi, để ta đỡ ngươi về phòng, tìm Bạch lão tiên sinh đến xem giúpngươi."

Dưới bóng hoa cỏ xanh rì, một trắng một lam hai thânảnh dần dần đi xa. Thật lâu sau, sau gốc cây chợt có người "chậcchậc" hai tiếng.

Câu châm ngôn ba chữ lần này của Bạch Quý chính là khổnhục kế. Theo như hôm nay mà xem, kế sách này tuy rằng có chút chuyện ngoài ýmuốn xảy ra, nhưng cũng có thể hóa hiểm thành an. Lúc này, ánh mắt Vân Trầm Nhãlóe lóe lên, giống như đang cân nhắc một chuyện khác. Bạch Quý thấy thế, cũngkhông dám quấy rầy, đợi một lát sau, chợt nghe sói hít sâu vào một hơi, nói vớilão: "Chân của Tư Không mặc dù bị thương không nặng, nhưng ngươi vẫn đixem giúp hắn một chút đi."

Bạch Quý lên tiếng vâng dạ xong, chần chờ một lát,hỏi: "Đại công tử, vậy tiểu Đường cô nương..."

Vân Trầm Nhã rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Có lẽlà trước đây ta...ừm, chuyện này ta phải cẩn thận suy nghĩ lại."

Bạch Quý nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lạivui mừng cười không ngớt.

Mấy ngày gần đây Thư tiểu Đường bận rộn nên ít đến Vânphủ cũ. Giữa tháng Năm đến xem, những đóa hoa đào rực rỡ ban đầu giờ đã rơi vùitrong bùn đất, thay vào đó là những quả đào còn xanh mới nhú. Lão quản gia nóivới nàng, đợi những quả đào này lớn thêm tí nữa là có thể ăn được, tuy hương vịkhông thơm ngọt như loại đào chuyên canh, nhưng cũng khá ngon miệng.

Hôm nay Thư Đường thừa dịp rảnh rỗi, sau khi chăm sócThư Tam Dịch xong liền vội vàng đánh xe lừa đến Vân phủ cũ.

Trên con phố dài khá yên tĩnh, bên đường những dây leohoa mùa hè đã tràn ra đầy bờ tường. Thư Đường cột chiếc xe lừa dưới gốc cây, gõcửa hai tiếng. Lão quản gia ra mở cửa, thấy Thư tiểu Đường, không khỏi vui vẻcười nói: "Thư cô nương cũng đến sao? Hôm nay thật là náo nhiệt."

Thư Đường đoán trong phủ có khách, nhìn nhìn thăm dò,chỉ thấy dưới gốc liễu rũ xanh mướt trước đình có một thân ảnh đang đứng.

Người nọ thấy Thư Đường không khỏi cũng sửng sốt. Hắntiến lên trước hai bước, gật đầu chào: "Cô nương, lại gặp nhau nữa rồi!"

Thư Đường "A" một tiếng, lập tức nhận rangười này đúng là vị thanh y công tử trong xe ngựa đêm đó, vội vàng thi lễ tiếpđón, lại hỏi: "Vị...vị quan nhân này, sao lại đến đây?"

Thanhy công tử thấy nàng không biết phải xưng hô với mình như thế nào, cười nhẹ nói:"Tại hạ họ Mục, không phải là quan nhân, cô nương gọi một tiếng công tử làđược rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.