Cách Lục vương phủ không xa, có một tòa trang viênđược xây tựa vào núi. Cạnh trang viên là một cái hồ xanh thẳm, đến giữa hè, bênbờ hồ dày đặc bóng cây xanh vô cùng mát mẻ dễ chịu. Nguyễn Phượng theo ven hồđến Mãn Bích đình, lúc đến gần bước chân nhẹ nhàng chậm rãi hơn.
Ngoài Mãn Bích đình, Đỗ Lương ngồi trên ghế tựa, cầmcần câu trong tay, hai mắt nhắm khẽ. Đợi một lát sau, chỉ thấy đầu dây câu chợtđộng, Đỗ Lương kéo cần câu, một con cá chép gấm đỏ mắc câu quẫy mạnh lên khỏimặt nước. Lập tức có một tiểu đồng chạy lại tháo lưỡi câu thả con cá chép gấmxuống lại trong hồ, rồi thay mồi câu mới giúp Đỗ Lương.
Nguyễn Phượng thấy thế bèn nói: "Phụ vương thậttừ bi."
Đỗ Lương nhìn mặt hồ yên lặng không gợn chút sóng,thản nhiên nói: "Câu cá chỉ để giết thời gian mà thôi!" Nói xong, lạira hiệu cho Nguyễn Phượng đến ghế ngồi xuống, lấy thêm một cần câu khác chohắn, nói: "Phụ tử chúng ta tỷ thí nào!"
Nguyễn Phượng bật cười: "Câu cá khảo nghiệm tínhnhẫn nại, nhi thần thật kém xa so với phụ vương."
Đỗ Lương cũng cười, lão không trả lời, tay cầm cần câungồi xuống bên cạnh. Không lâu sau, mặt nước hồ lại gợn sóng, Nguyễn Phượng vàĐỗ Lương liếc mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời giật dây câu.
Bọt nước bắn tung tóe trên mặt hồ nhưng hai lưỡi câulại rỗng tuếch, không còn mồi câu, cũng không có cá.
Đỗ Lương và Nguyễn Phượng đều sửng sốt, hai người đồngloạt cười rộ lên.
Đỗ Lương nói: "Con cá thật giảo hoạt, đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2781003/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.