Giữa chính Ngọ, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống đầutường, chân tường khuất nắng sinh ẩm ướt ngột ngạt. Cảnh Phong nheo mắt lạinhìn người vừa đến. Người ấy dáng điệu vẫn như trước, vẻ mặt luôn nhàn hạ ungdung, cười rộ lên vô cùng phong hoa tuyệt đại.
Anh Cảnh Hiên khí chất vương giả bẩm sinh, không ai cóthể so sánh với hắn.
Cảnh Phong trầm mặc gọi: "Đại ca."
Vân vĩ lang nhíu mày liếc hắn một cái, phủi phủi mặtquạt, nhìn Bạch Quý.
"Bạch lão tiên sinh, hình như ngươi...nợ ta mộtlời giải thích?"
Bạch Quý sợ đến mức cả người run rẩy muốn khụm gối quỳxuống ngay tại chỗ. Cảnh Phong thấy thế, không khỏi nhăn mày, tiến lên hai bướcnói: "Đại ca, chuyện này không liên quan đến Bạch đại nhân!"
Ánh mắt Vân Trầm Nhã lướt qua hai người bọn họ, gấpquạt lại, thản nhiên nói: "Về Vân phủ đã rồi nói sau."
Trong căn phòng bên hông hậu viện Vân phủ, Tư KhôngHạnh đứng một bên đợi ba người nghị luận. Vân Trầm Nhã nghe Cảnh Phong nóixong, ngón tay gõ lên mặt bàn ba cái, bình tĩnh nói: "Không được."
Cảnh Phong sửng sốt, rũ mắt xuống, rồi lẳng lặng đáplại một câu: "Ý ta đã quyết."
Vân Trầm Nhã liếc hắn một cái, như không hề nghe thấylời nói vừa rồi, suy tư một lát rồi nói với Bạch Quý: "Chuẩn bị thêm mộtgian phòng cho Phong nhi."
Cảnh Phong ngẩn người ra, ngẩng đầu nhìn Vân Trầm Nhã.
Vân Trầm Nhã nói: "Chuyện Liên Binh phù chưaxong, Kinh Hoa thành của Nam Tuấn quốc này vốn là một nơi đầy thị phi. Lần nàyngươi đến đây cứ xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2781000/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.