Chương trước
Chương sau
Vân vĩ lang đờ mặt ra, hắn cúi đầu nhìn nhìn vếtthương trên vai phải rồi lại nhìn nhìn Thư Đường.

Thư tiểu Đường cầm cái ấm sắc thuốc, chân tay luốngcuống đứng trước mặt hắn. Hai tai nàng đỏ lên, ánh nắng từ song cửa sổ chiếuvào như tỏa ánh hào quang quanh nàng. Đầu óc Vân Trầm Nhã như mất hồn, sau mộtlúc lâu, hắn mới cúi đầu "Ừ" một tiếng, sau đó cởi đai lưng ra.

Vạt áo trước rộng mở lộ ra bờ vai nở nang, da thịt nơingực trần trụi bóng loáng. Thư Đường nhìn thấy mà tim nhất thời đập vang nhưsấm. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, một tay đỡ vai phải của Vân Trầm Nhã, một tay rắcthuốc bột vào miệng vết thương.

Vết thương của Vân vĩ lang dài chừng một tấc, sâu nửatấc, mặc dù không trúng chỗ yếu hại, nhưng cũng phải băng bó cẩn thận tránhnhiễm trùng. Thư Đường rắc xong thuốc bột, lại tìm một cây kéo, loay hoay thửtrái thử phải một hồi cũng không được, đành ấp úng nói với Vân Trầm Nhã:"Vân quan nhân, ta phải cắt phần áo dính ở miệng vết thương đi,chàng..." Nàng nhìn xung quanh, rốt cuộc ánh mắt dừng ở góc phòng ở hướngTây "Chàng có thể đến bên giường, ngồi tựa vào tường hay không?"

Vân vĩ lang nghe vậy lại sửng sốt. Qua một lát sau,hắn "Ừ" một tiếng nữa, thành thành thật thật đến bên giường.

Thư Đường nửa quỳ nửa khom người trước mặt Vân TrầmNhã. Khi chăm chú xem miệng vết thương, mái tóc của nàng rũ xuống, mềm mượt nhưtơ nhẹ nhàng chảy xuống trước ngực nàng. Vân Trầm Nhã cả kinh, trong khoảnhkhắc như có ngọn lửa tận sâu trong thân thể của hắn bùng cháy lên, cả người hắnrun rẩy, hô hấp ồ ồ.

Thư Đường thấy thế, vội hỏi: "Vân quan nhân, cóphải đau lắm hay không?"

Vân Trầm Nhã lắc lắc đầu, giương mắt nhìn nàng, ánhmắt lại tự động dừng trên phần da trắng nõn lộ ra chỗ cổ áo nàng. Thất thần mộthồi, giọng khàn khàn hắn nói: "Không sao cả, không đau."

Thư Đường vẫn lo lắng, nói: "Ta phủ thêm một lớpthuốc nữa, băng bó lại là xong. Vân quan nhân, chàng kiên nhẫn một chút."

Nói xong, nàng lại cầm bình thuốc cúi người qua.

Hơi thở ấm áp của nàng phun trên cổ hắn, Vân Trầm Nhãchỉ cảm thấy trong ngực vô cùng khô nóng. Ánh mắt lướt theo vành tai mềm mạicủa Thư Đường, làn da trắng như tuyết nơi màng tang, dời về phía cổ tay củanàng, vòng eo thon nhỏ của nàng... Đột nhiên, Vân Trầm Nhã đẩy Thư Đường ra,hổn hển thở gấp, nói: "Nàng... nàng đừng chạm đến, để tự ta làm..."

Thư Đường sửng sốt: "Vân quan nhân?"

Nhưng Vân Trầm Nhã đã đoạt lại bình thuốc, nhanh chóngrắc thuốc bột vào miệng vết thương. Hắn cắn chặt một đầu mảnh vải, chỉ dùng tayphải băng lại rồi vòng đầu mảnh vải còn lại qua vai trái. Từ đầu đến cuối quátrình băng bó, Vân Trầm Nhã đều không dám để cho Thư Đường đến gần nữa.

Xử lý xong vết thương, Thư tiểu Đường thấy trán VânTrầm Nhã rịn mồ hôi, nàng vội vàng rót cho hắn một chén trà nhỏ. Uống trà xong,Vân vĩ lang tỉnh táo hơn rất nhiều, nhớ tới chuyện vừa rồi, hắn không khỏi cóchút xấu hổ. Không ngờ Thư Đường lại không ngại, nàng nhìn nhìn vết thương củaVân Trầm Nhã, nhếch miệng cười, ngồi xuống bên giường chung với hắn, nheo mắtnhìn hắn, thật cẩn thận nói: "Vân quan nhân, để ta nói cho chàng haychuyện này."

Vân Trầm Nhã giật mình, mỉm cười: "Nàng nóiđi."

"Chính là... Mục công tử đã bảo ta trở về bôithuốc giúp Vân quan nhân."

"Sao?"

"Mục công tử vốn đi không xa, nên ta mới đuổitheo đã tìm được hắn ở góc đường. Hắn nói với ta là thuốc trị thương đặt ở ngănthứ hai trong hòm, còn bảo ta trở về bôi thuốc giúp Vân quan nhân." Thư Đườngnói, nàng nhìn Vân Trầm Nhã rồi nói tiếp "Vì thế Vân quan nhân đừng giậnMục công tử nữa. Mặc dù ta không biết rõ các người nói với nhau chuyện gì,nhưng thê tử Mục công tử qua đời, hắn nhất định rất khó vượt qua, Vân quannhân... đừng ép hắn nữa."

Vân Trầm Nhã sửng sốt. Một lát sau, hắn cúi đầu nói:"Không muốn ép, nhưng không thể không ép."

Thư Đường nói: "Ta thật không hiểu rõ."

Vân Trầm Nhã dựa vào tường, thở hắt ra: "Tư chấtcủa Phong nhi vô cùng tốt, sau này hắn còn rất nhiều trách nhiệm phải đảmđương, trọng trách trên vai của hắn cũng sẽ rất nặng. Nếu giờ ta không ép hắn,sau này biết làm sao?"

"Trọng trách trên vai? Gia nghiệp Vân quan nhânrất lớn sao?"

Ánh mắt Vân Trầm Nhã buồn bã: "Phải. Gia nghiệprất lớn, lớn đến nỗi đôi khi, cho dù không kềm lòng nổi, trong lòng bị dày vò,nhưng cũng chỉ có thể..." Hắn ngừng lại một lát, cười nhẹ "Thật ratính tình Phong nhi rất đơn thuần, đối với ai cũng chân thành, nếu có thể đượcsinh ra trong một gia đình bình thường, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Còn tatrước đây tính tình không được tốt lắm, mọi người ai nấy đều sợ ta, cũng chỉ cóhắn mới chịu gần gũi, thân cận với ta."

Thư Đường nghe vậy, trong lòng có chút chua chát:"Ta nhớ rõ, Vân quan nhân đã từng nói, trừ đệ đệ của chàng ra, từ nhỏ đếnlớn, dường như chàng không thân thiết với ai cả?"

Vân Trầm Nhã kinh ngạc, liếc mắt nhìn Thư Đường, gậtgật đầu.

Thư tiểu Đường gục đầu xuống, nàng nhích lại gần, dodự rồi nắm lấy ống tay áo của Vân Trầm Nhã "Vậy, sau này giữa ta và Vânquan nhân có kết quả không?" Nói xong, hốc mắt của nàng đỏ lên, mếu máonói "Hồi xưa, chính là ba năm trước đây, ta cũng đã hỏi chàng như vậy, lúcđó Vân quan nhân nói... chàng nói muốn cưới ta làm thê tử."

"Tiểu Đường..."

"Sau đó chàng bỏ đi, ta cũng đã hận chàng mộtthời gian, nghĩ nếu chàng thật có trở về, ta cũng sẽ không quan tâm đến chàngnữa. Nhưng ta thật chẳng có chút tiến bộ nào, nay chàng thật đã trở về, vậy màta vẫn còn, vẫn còn muốn theo chàng, mùa hè hái quả đào cho chàng ăn, mùa đôngphơi chăn giùm chàng."

Thư Đường nhỏ giọng dần, tự lúc lắc đầu: "Có điềulà, lần trước chàng hỏi ta có biết cái gì gọi là thích hay không, đến giờ tavẫn chưa biết rõ, ta chỉ biết... đời này, nếu không thể theo Vân quan nhân, tacũng không muốn lập gia đình nữa."

Thư Đường nói xong chỉ thấy Vân Trầm Nhã nhìn nàng mộthồi lâu mà không nói gì, trong đầu nàng không khỏi rối loạn. Lúc này mặc dùnàng khẩn trương, nhưng vẻ mặt không hề có một chút sợ sệt nào, chỉ trừng mắtnhìn lại Vân vĩ lang.

Vân Trầm Nhã cười, nhẹ giọng hỏi: "Nàng thậtkhông hận ta?"

"Không hận." Thư Đường lắc đầu. Sau một lúclâu, nàng lại mím môi, than thở nói: "Từ đầu ta cũng đã không giận chàng.Nhưng sau chàng lại lấy cái đó, còn hỏi ta..."

Vân Trầm Nhã biết nàng nói về chuyện miếng băng nguyệtsự, mặt hắn cũng hơi hơi đỏ lên, lại nhẹ giọng giải thích: "Ta...chuyệnđó, ta không hiểu lắm..."

"... Bởi vì ta chưa từng thích qua cô nương nàokhác, cho nên..."

Thư Đường nghe vậy, không khỏi trố mắt lên kêu:"Vân quan nhân?"

Vân Trầm Nhã im lặng nhìn nàng, gật đầu: "TiểuĐường, ta vẫn chỉ luôn thích nàng thôi."

Tháng Bảy đến, bầu trời nhiều mây hơn. Sau một đêm mưagió, ngoài đình ven sông phía Tây Vĩnh Kinh thành, hoa Hải Đường càng nở kiềudiễm hơn.

Sáng sớm hôm nay, tiểu nha hoàn A Nguyệt còn chưa tỉnhngủ đã nghe thấy có người gõ cửa ngoài viện. Nàng mắt nhắm mắt mở ra mở cửa,thấy người ngoài cửa, trên mặt trong phút chốc đỏ bừng lên.

"Thiếu gia? Thiếu gia đã đến." A Nguyệt gụcđầu xuống, ánh mắt nhịn không được lén ngắm gương mặt của Nguyễn Phượng.

Nguyễn Phượng nói: "Ừ, ta đến thăm mẫuthân."

A Nguyệt vừa dẫn Nguyễn Phượng ra căn nhà thủy tạ sauhậu viện vừa nói: "Ta dậy trễ, phu nhân hẳn là đã dậy từ sáng sớm. Thiếugia tới vừa đúng lúc, hôm qua phu nhân còn bảo rằng có việc muốn nói với thiếugia, bảo ta hôm nay đi tìm ngài."

"Mẫu thân có việc tìm ta?" Nguyễn Phượngsửng sốt nhìn A Nguyệt.

Đôi mắt sáng tựa sao, mặt A Nguyệt càng đỏ hơn, nàngquay đầu đi, đáp: "Vâng, phu nhân nói là Thất Tịch sắp tới rồi,bà..."

"Ta biết rồi." Nguyễn Phượng trầm ngâm mộthồi rồi đáp.

Nói xong, hai người đã vào đến viện. Trong nhà thủy tạcạnh hồ nước có tiếng đàn lượn lờ trôi trong không gian.

Thủy Sắt biết Nguyễn Phượng đến bèn ngừng đàn, cườinhẹ nói với người ngoài đình: "Hôm qua mới nhắc đến ngươi thì hôm nayngươi đã tới rồi."

Trong đình có trải một chiếc chiếu trúc, trước chiếuđặt một chiếc trường kỷ, trên trường kỷ là một cây thất huyền cầm. Người đánhđàn mặc dù đã qua tuổi rực rỡ nhất của thời thanh xuân thiếu nữ, nhưng bà mặtmày thanh tú, dáng vẻ thướt tha thùy mị, khiến người khác nhìn qua một lần cũngkhông thể nào quên được.

Nguyễn Phượng quỳ ngồi xuống chiếc chiếu trúc, nói:"Nhi tử nhớ rằng thường hễ Thất Tịch sắp đến, mẫu thân sẽ có việc dặn dò,cho nên đến đây trước hai ngày để hỏi."

Thủy Sắt cười, ánh mắt bà chợt động, nhìn A Nguyệtngoài đình, ôn nhu nói: "Không có chuyện của ngươi nữa, lui ra đi."

Ánh mắt A Nguyệt lưu luyến dừng trên người NguyễnPhượng một lát, lập tức nhún gối nói: "Dạ, cám ơn phu nhân."

Thấy A Nguyệt đi xa, Nguyễn Phượng không khỏi cườinói: "Mẫu thân gần đây càng ngày càng hiền hòa, hạ nhân vốn đã ít, nhahoàn duy nhất hầu hạ bên cạnh lại còn thức dậy trễ hơn so với mẫu thân."

Thủy Sắt nói: "Tiểu nha đầu ham ngủ, vậy thì cứđể cho nàng ngủ nhiều thêm một chút." Lại nhớ tới vẻ mặt A Nguyệt nhìnNguyễn Phượng mới vừa rồi, không nhịn được hỏi "Ngươi cảm thấy...nàng nhưthế nào?"

Nguyễn Phượng ngẩn ra hỏi: "Mẫu thân?"

Thủy Sắt liếc mắt nhìn Nguyễn Phượng, giận dữ nói:"Ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không cưới chính thê thì cũng nên nạpthiếp chứ!"

Nguyễn Phượng cúi đầu, trầm mặc không nói gì.

Thủy Sắt vươn tay xoa xoa thanh thất huyền cầm, đầungón tay khẽ phất lên huyền cầm phát ra tiếng gió. "Nha đầu A Nguyệt này,ta chưa bao giờ xem nàng là nha hoàn, mà là một nửa nữ nhi. Nàng là con gái củaUyên Ương. Năm đó Thủy Tĩnh tỷ qua đời, Uyên Ương đã dốc toàn lực gánh váctrách nhiệm. Ta nợ nàng ấy một nhân tình, theo lý cũng nên chăm sóc nửa cuộcđời sau này của nữ nhi nàng ấy."

Nguyễn Phượng trầm giọng: "Mẫu thân đừng quá ảonão về chuyện năm xưa nữa, dù sao người cũng đã mất, cho dù là Thủy Tĩnh di haylà Uyên Ương cô cô cũng đều không còn trên thế gian này nữa." Ngừng mộtchút lại nói "Nhưng hôm trước, mẫu thân có nói muốn gặp A Đường..."

"A Đường?" Thủy Sắt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìnNguyễn Phượng "Nàng có khỏe không?"

"Nàng khỏe lắm, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Nguyễn Phượng trầm mặc một lát, hắn điểm lại lời dặndò của Đỗ Lương trong đầu một lần nữa, sau đó mới nói: "Chỉ là, mẫu thân,thân phận của A Đường không thể giấu được nữa."

Thủy Sắt nghe thế đứng bật dậy "Cái gì?!"

Nguyễn Phượng nghiêng đầu nhìn hồ nước lung linh gợnsóng ngoài đình. "Nàng đi lại quá gần gũi thân mật với Đại hoàng tử AnhTriêu quốc Anh Cảnh Hiên. Anh Cảnh Hiên xưa nay lòng dạ âm hiểm, quỷ kế đađoan. Lần này hắn đến Nam Tuấn quốc, chỉ sợ sẽ lợi dụng thân phận công chúa Bắcquốc của A Đường để hủy đi Liên Binh phù."

Thủy Sắt nhíu chặt hàng chân mày, bà thầm hít một hơithật sâu, cũng nhìn ra hồ nước ngoài đình. Gió chợt thổi đến khiến mặt hồ gợnsóng lăn tăn, trong lòng Thủy Sắt lạnh dần đi. Giây lát sau, bà nói:"Không còn cách nào khác để có thể che chở cho nàng hay sao? Dù sao trướckhi Thủy Tĩnh tỷ lâm chung đã hy vọng nàng có thể lớn lên trong phố phường ởmiền Nam này, sống cả đời yên ổn, bình thường."

"Có." Nguyễn Phượng nói "Nhưng hai chữyên ổn, bình thường này, ta và cha cũng chỉ có thể bảo đảm nàng được sống yênổn mà thôi."

"Anh Triêu quốc rộng lớn hùng mạnh, Nam Tuấn quốcta không thể địch lại, nếu Anh Cảnh Hiên muốn lợi dụng thân phận của A Đường đểhủy diệt Liên Binh phù. Chúng ta chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường, trả A Đườnglại cho Bắc quốc, vừa có thể liên thủ cùng Bắc quốc, vừa có thể bảo toàn mộtmạng sống của nàng."

Sắc mặt Thủy Sắt tái nhợt: "Cho nên, lần nàyngươi đến đây là muốn ta đi gặp Thư Đường, nói cho nàng biết chân tướng mọiviệc hay sao?"

Nguyễn Phượng nói: "Tạm thời cũng không vội lắm.Nhưng nhi tử không muốn dối gạt mẫu thân, nói cho A Đường biết chân tướng mọiviệc quả thật là phương pháp duy nhất để bảo vệ nàng."

Trong mắt Thủy Sắt hiện lên một tia bi thương, một látsau, bà trở về ngồi trước thất huyền cầm gảy một khúc, âm điệu nhẹ nhàng nhưngmạnh mẽ, từ đầu đến cuối không có một chút ưu thương nào. Đợi âm thanh cuốicùng tắt hẳn, Thủy Sắt cười nói: "Khúc này vốn do Thủy Tĩnh tỷ dạy chota." Ánh mắt của bà dừng trên thanh thất huyền cầm "Ngay cả cầm nàycũng do nàng tặng ta trước lúc lâm chung. Thế mà..."

Nguyễn Phượng nói: "Mẫu thân, người đã tận sứcrồi."

Thủy Sắt phất tay áo trên cầm, ôm cầm dựng lên đưa choNguyễn Phượng: "Thất Tịch là ngày sinh thần của Thủy Tĩnh tỷ, cũng là ngàygiỗ của nàng, hai ngày sau, ngươi giúp ta đem cầm này trả lại cho A Đườngđi."

Nguyễn Phượng rời khỏi nhà thủy tạ, đến trước mộtchiếc xe ngựa dừng ở ngã tư đường cách đó không xa. Hắn lên xe rồi hắng giọng.Xa phu giơ roi lên, bánh xe liền lộc cộc chuyển động.

Bên trong xe ngựa có xông đàn hương, Đỗ Lương nhắm mắtdưỡng thần sau một lúc lâu, hỏi: "Nàng vẫn không muốn gặp ta?"

Nguyễn Phượng không trả lời.

Đỗ Lương mở mắt ra, ánh mắt dừng trên cây thất huyềncầm, kinh ngạc hỏi: "Đây là..."

"Nhi thần đã nói với mẫu thân y như lời dặn củaphụ vương."

"Sao?"

"Chỉ có khiến mẫu thân hiểu lầm Anh Cảnh Hiên đãbiết thân phận của A Đường, muốn hãm hại nàng, như vậy, mẫu thân mới đồng ý nóicho A Đường sự thật, mà chúng ta, cũng sẽ nhân cơ hội thân phận của Thư Đườngcông khai, phục hồi Liên Binh phù, để Nam Tuấn quốc có thể có đủ thực lực yênổn tọa lập phía Nam trong Thần Châu này."

Đỗ Lương im lặng, không lâu sau, lão nói: "Vì thếnàng không cần thanh cầm này nữa?"

"Vâng, mẫu thân bảo nhi thần hai ngày sau trả cầmnày lại cho A Đường."

Đỗ Lương tựa vào vách xe, nhắm mắt lại: "Cũngtốt, Thất Tịch là ngày sinh thần cũng là ngày giỗ của Thủy Tĩnh, đến lúc đó,ngươi phái người đem cầm này trả lại, cũng không cần nói toạc hết sự tình, cứxem phản ứng của Thư Đường và Thư Tam Dịch trước đã."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.