Đầu thu bầu trời trong trẻo, rừng rậm xanh ngắt. Trướcgian nhà tranh, Tư Không Vũ chậm rãi giơ tay, bọn thị vệ xung quanh liền lậptức thay đổi bước chân. Thân hình bọn họ cũng lần lượt thay đổi, vây kín thànhhai tầng, bày thành trận pháp vây Tư Không Hạnh chính giữa.
Tư Không Hạnh đưa mắt nhìn chung quanh. Đây thật ra làmột trận pháp vô cùng đơn giản. Nếu muốn phá trận, chỉ cần một người trong trậnvà một người ngoài trận cùng nhau kết hợp lại là được. Trong khi hành quân đánhgiặc, trận pháp này thường được dùng để vây khốn tướng lĩnh của quân địch.
Nhưng lúc này chỉ có một mình Tư Không Hạnh bị giambên trong trận. Ngoài trận tuy có Phương Diệc Phi, nhưng hắn sớm đã bị phongtỏa nội lực, không có khả năng phá trận.
Tư Không Hạnh tập trung tinh thần, mấy lần huơ kiếmnhảy ra khỏi trận. Nhưng mỗi khi nhìn ra một lỗ hổng, thân hình bọn thị vệ bàytrận lại luân phiên thay đổi, tức khắc lại vây kín như trước.
Ánh mặt trời mùa thu nhẹ nhàng tản ra từng vòng trònánh sáng rực rỡ. Giây lát sau trán Tư Không Hạnh đã đổ mồ hôi.
Tư Không Vũ thấy thế, trầm giọng nói: "Nhị ca,hôm qua Đại ca bảo ta rằng, hắn muốn về thăm Thiện châu lại một lần."
Thiện châu ở phía Bắc Anh Triêu quốc. Mặc dù ba huynhđệ Tư Không không biết quê quán bọn họ ở đâu, nhưng trước khi bọn họ bị đưa điVĩnh Kinh thành đã được một gia đình ở Thiện châu thu dưỡng vài năm.
Tư Không Hạnh nghe vậy, động tác chậm lại một chút.Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2780979/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.