Trong vườn hoang bắt đầu nổi gió, mưa trút xuống mênhmang.
Mưa mùa Đông vô cùng lạnh giá, rơi xuống đọng lại trênmặt Vân Trầm Nhã, mái tóc hắn ướt đẫm, vẻ mặt hắn đầy thê lương.
Thư Đường nhìn hắn mà đau lòng vô hạn. Nàng vươn tayvén lọn tóc ướt đẫm trên trán hắn, gượng cười, nói: "Vân quan nhân, đừngbuồn..."
Ánh mắt Vân Trầm Nhã đầy bi thương, khóe môi run rẩy,nhưng vẫn gượng nở nụ cười như nàng.
Hắn lập lại: "Tiểu Đường, sinh cho ta một hài tửđi."
Thật ra hắn không biết nên để lại cái gì.
Bốn năm qua coi như là khoảng thời gian đẹp nhất trongcuộc đời của hắn. Vân Trầm Nhã thật không hiểu, tại sao bọn họ cố gắng như thếmà vẫn phải xa nhau.
Thư Đường nhìn hắn gật đầu, Vân Trầm Nhã liền ngồithẳng dậy, vùi đầu vào cổ nàng.
Đôi môi nóng rực như lửa dần dần lướt dọc xuống từngtấc da thịt của nàng.
Thư Đường có thể cảm thấy hắn mất kềm chế.
Nàng ngồi trên người Vân Trầm Nhã, cảm thấy bàn tayhắn bên eo nàng siết càng ngày càng mạnh hơn. Xiêm y mùa Đông rất nặng, hắn thôbạo dùng răng xé rách.
Mãi đến khi chiếc yếm được cởi ra, vết hồng đã trảirộng khắp trên da thịt trắng như tuyết của nàng. Hắn nhấc cả người nàng lên,nóng rực cứng rắn đặt trước lối vào của nàng.
Sau đó, tiến quân thần tốc.
Mỗi một lần hạ xuống đều giống như kỵ binh băng quasông, thâm nhập thật sâu, như ngựa hoang đạp phá cánh đồng. Mê loạn trong cơnluật động nhanh như vũ bão, Thư Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-sac-cong-tu/2780942/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.