"Anh là đồ bệnh thần kinh!" Tần Lộ hung hăng mắng to.
"Cô biết từ ngày đầu quen tôi mà?" Triển Lê không thèm để ý mà kéo áo cô ra, chui đầu vào trước ngực cô, vừa mút vừa liếm vừa hôn hai đầu nhũ hoa.
"A..." Tần Lộ nghe câu nói của anh xong, cả người bất giác run rẩy, "Triển Lê! Không cần đâu!... Anh đừng làm vậy!"
Triển Lê cứ mắt điếc tai ngơ mà giữ chặt cô, bàn tay còn lại xoa lên đôi bầu ngực nõn nà, kế đó thì dùng cả hai tay mà bóp chặt lấy nó rồi vuốt ve không ngừng.
Thân thể của Tần Lộ mẫn cảm khác thường. Bị Triển Lê âu yếm hôn môi như vậy, cô vốn đã không ngăn cản được nữa, thân dưới dần dần ẩm ướt, cô nhịn không nổi mà nhăn mặt, đột nhiên cảm thấy có gì đó đang đâm thẳng vào hoa huyệt của mình.
Triển Lê rút ngón tay dính đầy nước dịch ra, cười nói, "Mới đó mà đã ướt rồi."
Tần Lộ thẹn quá hóa giận, Triển Lê lại dò xét nơi riêng tư của cô một lần nữa. Cô lập tức khép chặt hai chân, kẹp luôn cả tay anh. Triển Lê cứ cứng rắn xông vào, ngón tay thon dài đẩy hoa huyệt của cô ra rồi vuốt một cái, ngón giữa và ngón trỏ vừa ẩm vừa trơn, được rút ra ngoài từ từ.
Nơi ấy của cô vừa no đủ vừa mềm mại, Triển Lê cảm thấy mê người, hô hấp càng trở nên dồn dập, ngón tay dùng nhiều sức hơn.
"Không... Không cần như vậy... Triển Lê... Đừng... làm nữa." Tần Lộ thở hổn hển.
Triển Lê vừa rút ra cắm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quyt-day-co-mong-tay-nhon-thien-pham-qua-tan/182378/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.