Tháng 5 năm 1942.
Làng họ Trương người chết như ngả rạ, thấm thoắt trên cánh đồng đã đầy những nấm mồ xanh. Một làng cả trăm người, giờ chỉ còn lác đác trên dưới chục hộ. Người thì bỏ đi biệt xứ, người không còn chỗ đi thì cũng cầm trụ được vài ngày tại làng rồi qua đời. Nhẹ thì ốm không rõ nguyên nhân rồi chết, nặng thì treo cổ trước cây đa đầu làng. Thi thể nào khi phát hiện cũng nét mặt kinh hoàng còn nguyên, đáng sợ đến mức chẳng ai dám nhìn, vội vàng mang đi chôn cất.
Cũng có đôi lần tức nước vỡ bờ, mấy tay thanh niên chặn đường Quyến, đánh cho anh một trận thập tử nhất sinh, tưới dầu hỏa lên người anh định thiêu sống. Cũng may là có cụ ông Trương An Bình xuất hiện kịp thời nên cứu anh được một mạng. Anh biết, kể cả ông cụ không xuất hiện thì Hồn Ngải cũng chẳng để yên cho lũ người kia. Bị đánh đau là thế, nhưng anh cũng chẳng phản kháng gì, khóe miệng còn nhếch lên cười khùng khục. Anh nói: "Thầy đừng lo, con không sao đâu."
"Mày nhìn mày xem, còn ra cái dạng người không con? Tuy thầy với bọn người đấy không quan hệ, nhưng giết gần hết cả một ngôi làng rồi, mày phải để đức cho con cháu sau này nữa."
Lặng một lát, ông lại nói: "Mày bán linh hồn cho quỷ dữ, sớm muộn cũng bị nó hành lại thôi con à."
Quyến hiểu rõ điều ông Bình nói, nhưng anh chấp nhận đánh đổi.
Đám Huyết Ngải ngày một phát triển mạnh, thêm cả việc có quá nhiều oán khí mà dần hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quy/504067/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.