Tiếng chuông cuối cùng ngân dài rồi tắt, trả lại màn đêm âm u tịch mịch. Một trận gió lạnh thổi qua, đem theo cái mùi ngai ngái kỳ lạ quện vào không gian. Lê Ngọc Nam nhăn mũi, chỉ cảm thấy cái mùi này thực sự rất quen, giống như trước đây đã từng ngang qua một nơi nào đó như vậy.
Kẹt ---- Bên ngoài vang lên tiếng cửa nặng nề mở, Lê Ngọc Nam hoang mang nhìn vào khoảng không tối tăm. Ban nãy rõ ràng anh đã khóa chặt cửa, ở bên ngoài nếu không có chìa khóa chắc chắn sẽ chẳng vào được trong nhà.
Vậy thứ gì đang ở ngoài kia?
"À í à ời, à í à ơi... Con cò mày đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao..."
Không gian tĩnh lặng đột ngột văng vẳng khúc hát ru. Lê Ngọc Nam giật mình, theo phản xạ định lùi về phía sau, nhưng không ngờ đã bị người bên cạnh giữ chặt lại. Bàn tay của anh ta rất lạnh, đến mức hình như còn đang run lên. Lại nghe Phạm Anh Khoa nặng nề thì thào, "Nó tới rồi."
Giọng hát ai oán kia như vọng lại từ một nơi xa thẳm, nhưng ngày càng rõ ràng, như sát gần bên tai. "Có xáo thì xáo nước nước trong. Đừng xáo nước đục, đau lòng cò con..."
Vầng trăng treo giữa tầng không, rọi vào căn phòng những mảng trắng nhợt nhạt. Gió ngừng thổi, tiếng hát quỷ dị kia cũng im bặt.
Lọc cọc.
Giống như tiếng bánh xe cũ kỹ lăn trên nền đá hoa lạnh lẽo, thi thoảng xóc lên một cái tạo ra thứ âm thanh nặng nề. Bóng tối âm trầm bao phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quy/504060/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.