Nói cho cùng, sợi dây quan hệ giữa các phu nhân, cũng giống như một bộ phim vậy.
Lâm Như nhớ rất rõ, ba năm trước, Đào Nhiên nhòm ngó cái ghế Phó chủ nhiệmBan Quảng cáo ở đài truyền hình, muốn cô nhờ Hứa Thiếu Phong xin cho côta vào vị trí đó, liền tặng cô miếng ngọc này. Lâm Như cũng không biếtmiếng ngọc hộ thân này có giá trị như thế nào, bèn nhân một lần lên tỉnh công tác, tìm đến một tiệm chuyên buôn bán châu báu, nhờ một vị tiênsinh ước lượng xem nó đáng giá bao nhiêu tiền. Vị tiên sinh ngắm nghíanửa ngày, sau đó đưa cho cô tám nghìn tệ bảo muốn mua lại nó. Lâm Nhưvừa nghe, mới biết là một vật báu liền từ chối không bán.
Vị tiên sinh đó nâng giá lên gấp đôi, cô vẫn không bán. Vị tiên sinh đó lại nói tùy cho cô đưa giá. Cô liền thẳng thừng nói, đây là vật kỷ niệm mộtngười bạn thân tặng, bao nhiêu tiền cũng không bán, chỉ muốn khẳng địnhnó thật sự có đáng tiền không thôi?
Vị tiên sinh nhẹ nhàng ờ mộttiếng nói, vàng có giá còn ngọc thì vô giá. Đây là một miếng ngọc LamĐiền, hơn nữa niên đại cũng rất xa xưa, nếu nói nó có giá trị, người yêu thích nó có thể coi nó là báu vật, nếu nói nó không có giá, người không hiểu nó sẽ chỉ coi nó là một miếng ngọc bình thường.
Lâm Nhưđiều tra xong trong lòng thấy rất vui, quả là một miếng bảo vật, cô liền đeo nó bên mình. Một lần cô hẹn với Lý Mai Hoa - phu nhân của Chung Học Văn - đi làm hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan/55516/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.