Khi Trần Chí Cương nói những câu này, ánh mắt anh dần chuyển từ khuôn mặt Lâm Như xuống chiếc khăn tắm của cô.
Lâm Như vốn dĩ định thăm thú xong buổi chiều trở về thành phố Hải Tân ngay, không ngờ Trần Chí Cương muốn mời hai người họ đi xem biểu diễn củađoàn nghệ thuật từ Malaysia đến.
Hồ Tiểu Dương muốn lên thành phố đánh bạc một chút, còn muốn gặp người bạn trên mạng Anny nữa. Lâm Nhưlại không thể lờ đi sự nhiệt tình của Trần Chí Cương, lại muốn chăm sóccho Hồ Tiểu Dương, thêm vào việc lúc sáng Hứa Thiếu Phong đã nói ông ấymuốn đến tỉnh Quảng Châu thăm người bạn trường Đảng lần trước đã giúp đỡ ông ấy, tối không về kịp, Lâm Như chỉ còn biết đồng ý thôi.
Bangười họ cùng nhau lên casino đánh bạc, Trần Chí Cương đổi 100 nghìnđồng xu phổ thông, chia cho mỗi người 5 nghìn tệ nói, các em chơi đi,thắng thì thuộc về các em, thua thì anh chịu. Lâm Như từ chối nói, thếsao được? Trần Chí Cương nói: "Không dễ gì mới đến đây một chuyến, cứchơi đi, sợ cái gì? Cứ coi như là cổ phiếu tôi góp, thắng thì chia hoahồng cho mọi người, như thế này là được chứ gì?". Lâm Như sợ nếu cứ tiếp tục tranh cãi thì không lịch sự cho lắm, bèn kéo Hồ Tiểu Dương, bảo làmuốn đi chơi máy hổ.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chơi máy hổ không kích thích, tốt nhất vẫn là áp lớn nhỏ”.
Hồ Tiểu Dương là khách quen ở đây, trò gì cũng đã chơi qua. Cô đưa Lâm Như đến trước sòng bạc, xuất thủ đặt lên 1
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan/3090564/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.