Lâm Như không biết Trần Tư Tư chính là con hồ ly tinh mà cô muốn tìm bấy lâu nay.
Nếu biết là cô ấy, cô không hận cô ta mới là lạ, chứ chưa nói đến chuyệnđến chỗ cô ta tập yoga, làm gì có chuyện mời cô ta ăn cơm! Thực tế cónhiều hoàn cảnh dở khóc dở cười như thế.
Đây là một nơi yên tĩnhvà cũng rất hoang vu, trước đây vốn là Viện dưỡng lão của cán bộ về hưu, về sau, Viện dưỡng lão chuyển đến một nơi khác, chỗ này để trống nênđược người ta tu sửa thành quán ăn. Quán ăn không lớn lắm, nhưng mặttiền rất rộng, lại giáp bờ biển, rộng rãi thoáng đãng, bên trên có máiche nắng, chỉ đặt vài cái bàn. Những lúc trời mưa, người ta căng mái che lên, khi hết mưa rồi thì hạ xuống để đón gió. Tối nay, thời tiết thậtlà đẹp, không mưa, gió nhè nhẹ, những tòa nhà cao tầng phía xa xa trảidài khắp bờ biển, ánh đèn điện nhấp nháy tô điểm thêm nét tráng lệ chothành phố biển này.
Đào Nhiên nói: “Thật là một nơi tuyệt vời, đây là lần đầu tôi được đến nơi này, Lâm Như, làm sao chị biết được vậy?”
Lâm Như nói: “Tôi kiến thức nông cạn, làm gì biết được chỗ này, đây là chủ ý của Tiểu Dương, cô ấy nói nơi này đẹp, tôi mới chọn chỗ này”. Nói xongcô liền nhìn Tư Tư nói: “Không biết cô giáo Trần đã đến nơi này chưa?”
Tư Tư lắc đầu nói: “Chưa, em cũng đến nơi này lần đầu. Phó Chủ nhiệm Lâm,lần sau chị đừng gọi em là cô giáo Trần nữa, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan/3090534/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.