Lúc này, Hứa Thiếu Phong đang đợi Lâm Như ở nhà, cảm giác đợi chờ này giống như cảm giác một người bệnh đang đợi bác sĩ đến chữa bệnh cho mình.
Nghe thấy có tiếng chuông cửa reo, Hứa Thiếu Phong đang ngồi ở ghế sofa bỗng nhiên đứng phắt dậy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Lâm Như,không cần hỏi, anh cũng đoán ra được hết mọi chuyện, hy vọng cuối cùngcủa anh đã tan biến rồi, nếu Vu Quyên Tú không nói giúp cho anh, điều đó có nghĩa sự việc lần này rất nghiêm trọng, anh không khỏi thở một hơidài, cầm túi xách cho Lâm Như, liền nói: “Không vấn đề gì, cùng lắm làcách chức, chẳng sao”.
Lâm Như bỗng nhiên sà vào lòng ông nói: “Thiếu Phong tôi thực sự đã hết cách rồi!”
Hứa Thiếu Phong nhẹ nhàng xoa lưng Lâm Như, bỗng nhiên cảm thấy trên vaimình ớn lạnh, trong lòng không tránh khỏi cảm giác tủi thân, giống nhưan ủi bản thân, quay sang an ủi Lâm Như nói: “Không sao đâu, cấp trên đã quyết định như thế rồi, chúng ta có muốn thay đổi cũng không được, đành thuận theo tự nhiên vậy”.
Lâm Như bỗng nhiên quay mặt lại, rơmrớm mắt nói: “Chúng ta không thể để thế này được, hay là, tôi đi tìm LýMai Hoa, bà ấy không giống như Vu Quyên Tú, bà ấy dám nhận quà của người khác. Lần này phải biếu nhiều tiền một chút, phải biếu 50 vạn, không sợ bà ấy không giúp chúng ta”.
Thiếu Phong lắc lắc đầu nói: “Mấtcông! Bây giờ tìm bà ấy cũng chỉ vô dụng thôi, Chung Học Văn chẳng quacũng chỉ là người chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan/3090527/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.