Anh ta đưa tay ra từ phía bàn, đồng thời nắm lấy hai bàn tay cô, cô cảm nhận được sự ấm áp và hồi hộp.
Ba năm trôi qua, cô đột nhiên nhớ tới anh ta, nhất là vào ban đêm, khi một mình cô đơn đợi Hứa Thiếu Phong về, cô lại nghĩ và nhớ đến tối hôm đónếu cô đồng ý Trần Chí Cương, để anh ta ôm cô vào lòng thì không biếtgiờ đây sẽ xảy ra chuyện gì? Hoặc là, nếu cô thật sự có chuyện gì đó với Trần Chí Cương thì sẽ có kết quả như thế nào? Cứ nghĩ như thế, cô lạithấy sợ. Cô thật sự không muốn xảy ra điều gì, càng không muốn có lờiqua tiếng lại truyền ra ngoài.
Không ngờ hôm nay của ba năm sauđó, anh ta đến thành phố Hải Tân này phát triển sự nghiệp kinh doanh. Cô thật sự thấy có chút sợ hãi khi nhìn thấy anh ta, sợ không khống chếđược bản thân mình mà vượt khỏi giới hạn cho phép. Về mặt lý trí, cô cốgắng muốn từ chối gặp mặt anh ta, nhưng trong thâm tâm, cô lại khao khát được gặp. Đôi khi, con người vẫn có sự quái lạ như thế, quái lạ đến mức đến bản thân cũng không có cách gì hiểu được.
Buổi chiều đến,Lâm Như rốt cuộc cũng nghĩ thông, đã là bạn học bao nhiêu năm nay, gặpmặt, nói chuyện, nói chuyện cũ cũng chẳng có gì là không được cả, chỉcần tự mình giữ được bản thân thì cũng chẳng có chuyện gì. Cô gọi điệncho Hứa Thiếu Phong, hỏi xem ông ấy tối có về ăn cơm không. Hứa ThiếuPhong nói, buổi tối có cuộc họp, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan/3090495/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.