Biểu cảm của Từ Phú Niên rất dữ tợn. Nếu không phải vừa mới chịu thiệt, e rằng hiện tại đã ra tay dạy cho Sở Từ một bài học.
“Muốn đánh thì đánh, ông nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? À đúng rồi, tôi suýt chút nữa quên mất. Mặc dù ông Từ ở trong quân đội nhiều năm, nhưng cũng chỉ là thùng cơm bao cỏ mà thôi, không có tư chất thực sự, tự nhiên cũng không có bản lĩnh và lòng dũng cảm của một người quân nhân. Với thân hình nhỏ bé của ông, e rằng chưa kịp ra tay thì bản thân đã bị phế đi.” Sở Từ cười mỉa mai nói.
“Con đĩ!” Từ Phú Niên nghiến răng, giả vờ muốn đánh lại.
Bệnh viện của Sở Từ mặc dù chưa khai trương, nhưng bên trong có đầy đủ mọi thứ, tự nhiên cũng phải tìm bảo vệ canh gác. Lúc này những nhân viên bảo vệ đó lập tức xông đến bao vây Từ Phú Niên.
Nói là bao cỏ quả thực không sai chút nào.
“Mày còn muốn đánh tao hả? Sở Từ, cho dù mày làm ông cụ hài lòng. Nhưng nếu ông cụ biết mày lén lút tìm người lừa tao, còn có thể thích mày sao? Tao khuyên mày nên thức thời một chút. Mày là người nhà họ Từ, là con gái của tao, chỉ cần mày ngoan ngoãn một chút, người làm ba như tao chẳng lẽ sẽ tra tấn mày sao? Còn nữa, em trai của mày đâu? Nếu mày đến thủ đô thì em trai của mày có lẽ cũng đi theo đúng không? Bản thân mày hư hỏng thì thôi, không được dạy hư em trai của mày!” Từ Phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722470/chuong-765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.