Khi ông Hoắc qua đời thì Hoắc Hạnh Quả mới 9 tuổi, đã hiểu chuyện. 
Sở Từ vốn dĩ quyết định đi thủ đô với Sở Đường. Nhưng bởi vì sức khỏe của ông cụ nên đợi khoảng một năm. 
Ông cụ đi cũng không oan ức, hơn 70 tuổi, cả đời làm nghề y, có vô số học sinh. Mặc kệ nói như thế nào đều là công đức cả người, có phúc khí lớn như vậy nhất định sẽ có lợi cho con cháu. 
Điều quan trọng nhất chính là ông cười mà đi. Lúc đi không bị bệnh, không bị thương, chỉ là bởi vì tuổi thọ đã hết. Hơn nữa hai ngày trước khi đi, Hoắc Hạnh Quả mới thi được điểm tuyệt đối, còn học thuộc cả quyển y học căn bản. Còn Sở Từ cũng mua được một căn nhà lớn ở huyện và chuyển cả quán Phúc Duyên Đài qua. Cuối cùng không cần thuê nhà ăn nhờ ở đậu, hơn nữa việc kinh doanh vẫn phát triển như cũ. 
“Con nói đúng, làm người chính là không thể làm bản thân chịu thiệt thòi. Ông lớn tuổi không sao cả, nhưng Hạnh Quả.... ông không hy vọng tương lai con bé phải chịu bất cứ ấm ức gì.” Trước khi đi, Hoắc thần tiên còn thì thầm với Sở Từ. 
Sở Từ vừa nghe ông nói chuyện yếu ớt như vậy, trong lòng hơi tức giận. Nàng cảm thấy ông cụ nên khỏe mạnh mắng chửi người mới đúng. Nhưng nghĩ dù sao cũng là thầy của mình nên chịu đựng: “Có con ở đây, con bé có thể chịu thiệt thòi sao? Thầy yên tâm đi, con sẽ chịu trách nhiệm với cả đời con bé đến cùng. Nếu con bé 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722357/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.