Ba Từ đã quyết định. Mặc dù bây giờ nhìn thấy Trương Hồng Hoa đỏ mắt như muốn tính sổ với ông, thì ông cũng không có bất luận ý gì lùi bước. Ngược lại tức giận nói: “Hồi đó, bà mặt dày nhất quyết phải cho thằng cả đi lính. Khi đó thằng cả muốn đi học, thành tích càng xuất sắc, chắc chắn có thể thi đậu đại học. Nhưng khi đó bà nói như thế nào?”
“Bà nói đi học vô dụng, lãng phí mấy năm, không bằng đi lính, nói đến quân đội có ăn có uống, có thể tăng cường sức khỏe, còn nói mỗi tháng được nhận tiền, có thể nuôi sống già trẻ cả nhà. Đó là con trai của tôi, tôi không đau lòng sao? Tôi lại có thể bỏ được hả? Nhưng tôi thấy bà nhất quyết phải cho nó đi, tôi cũng chấp nhận. Tôi nghĩ bên cạnh còn thằng út, thằng cả sống ra sao thì tùy nó đi, mới có thể làm cho nó đến bây giờ đều ghi hận tôi!” Giọng ba Từ hơi khàn, trong lòng chua xót.
Con trai cả là ghi hận ông. Nếu không cũng sẽ không luôn lạnh nhạt với ông. Nhưng mặc dù hận ông, nhưng còn làm tốt hơn con trai út. Trước đó về nhà, thỉnh thoảng mua chút thuốc lá và rượu đặt trước cửa nhà, cũng hết lòng với ông. Chỉ là không thích thể hiện, không muốn nhìn thấy ông mà thôi.
“Còn thằng hai... Ngay từ đầu thằng cả gửi tiền về mỗi tháng có, bà đối xử với thằng hai cũng tạm được. Nhưng ngày thường công việc trong nhà đều bắt thằng hai làm, bà không cho thằng út nhúng tay một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722352/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.