Nhìn thấy dáng vẻ Sở Đường lải nhải, Sở Từ lập tức hơi mềm lòng, vỗ vai của cậu. Ngược lại cũng hơi luyến tiếc.
Sau khi nàng đi vào thế giới này vẫn luôn sống chung với Sở Đường. Mặc dù thằng nhóc này thực sự không giúp được gì nhiều cho nàng, nhưng ở trên tinh thần lại làm cho nàng yên tâm một chút. Dù sao một mình nàng không thể gọi là gia đình.
Đặc biệt là nghĩ đến lúc hai người thiếu tiền nhất, Sở Từ lại càng xúc động. Lúc trước Sở Đường cũng chịu khổ theo nàng rất nhiều. Mỗi ngày ngoại trừ đi học, còn muốn đan một số đồ chơi đi bán. Đôi tay đều mài ra bọt nước cũng không chịu hé răng.
“Em đi đi, thủ đô là địa bàn của anh Thẩm, có chuyện gì em cứ tìm anh ấy là được, đừng ngại phiền phức.” Sở Từ không chút khách sáo nói.
Thẩm Dạng co giật khóe miệng, kiểu lời khách sáo này hẳn là y nói mới đúng chứ?
Sở Đường gật đầu, nhìn thấy đã đến thời gian cũng biết không thể lại kéo dài nữa. Vì vậy muốn xách theo đồ đạc rời đi. Nhưng lúc này Sở Từ lại cười sâu về phía Thẩm Dạng, trong ánh mắt mang theo chút đe dọa, lập tức làm cho Thẩm Dạng xấu hổ, vội vàng khom lưng giúp Sở Đường xách đồ.
Em trai của nàng là thằng nhóc ngốc vào thành phố, Thẩm Dạng nếu như không giúp một chút để cho Sở Đường tự xách túi lớn túi nhỏ đi theo sau y. Nàng hứa sẽ lập tức kể chuyện y đụng vào xe chở phân cho mấy người Hùng Xuân nghe. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722341/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.