Ba Từ thực sự suy sút. Lúc mới đến Phúc Duyên Đài, ông ảo tưởng có thể làm con bé Sở Từ này cúi đầu, tốt nhất có thể ngoan ngoãn như Trương Hồng Hoa đã nói. Nếu không thể giữ khoảng cách với con trai cả vậy thì nắm quán ăn này trong tay.
Nhưng không những thất bại còn chuốc họa vào thân. Mấy tháng nay làm trâu làm ngựa và sống chung với đồng nghiệp cũng làm cho ông cảm thấy người như Trương Hồng Hoa quả thực không thể lên mặt bàn, tham lợi, thích tiền, bàn tay quá dài, không biết dạy con, không biết quản lý gia đình. Ngoại trừ có sức lực có thể làm việc thì chẳng có gì tốt đẹp.
Bây giờ để Sở Từ đưa Phúc Duyên Đài cho ông và vợ con, ông căn bản không dám nghĩ. Hơn nữa, ông cũng biết cho dù sản nghiệp này thật sự trở thành của bọn họ, thì bọn họ cũng không quản lý được, không có kim cương thật sự không thể ôm đồ sứ mà sống.
Ông nhận sự thất bại của mình, cũng không muốn đấu với Sở Từ. Bởi vì ông căn bản đấu không lại, con bé này chỉ cần động ngón tay út thôi là có thể làm cho cuộc sống gia đình của ông trải qua không hạnh phúc.
“Thì ra chú Từ vẫn luôn chống đối với tôi à? Tôi phản ứng chậm, thậm chí còn chưa cảm nhận ra được.” Sở Từ lạnh nhạt như cũ.
“Cô đừng giả ngu.” Ba Từ thở dài: “Chỉ cần sau này cô thật lòng muốn sống chung với thằng cả, tôi sẽ không gây phiền phức cho hai người. Về phần cô muốn sống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-quan-nhan-dung-xang-bay/722325/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.